Thẩm Mạnh Xuyên xuống xe, một thân thường phục
nhìn qua dường như anh ta thiếu chút lệ khí nhưng ánh mắt anh ta đảo qua, vẫn thành
công dọa đến Lâm Tiểu Tiểu. Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu kéo vào bên người
mình, cảnh giác nhìn anh ta. Ở thảo nguyên, người đàn ông này khiến cho cô có cảm
giác có chút nguy hiểm, lại có chút gì
đó đoán không ra.
Thẩm Mạnh Xuyên chỉnh chỉnh mũ, nở nụ cười,
"Tôi nói này Cố tham mưu trưởng phu nhân, đối với tôi đừng có giương cung
bạt kiếm như vậy được không? Dù sao tốt xấu gì thì ở thảo nguyên tôi còn giúp
cô một việc còn gì."
Nói xong mở cửa xe, hướng bọn họ giơ giơ lên ,"Lên
xe đi, đi chỗ nào tôi đưa đi."
Nghiêm Chân do dự một lúc, một lần kinh nghiệm
ở thảo nguyên nói cho cô biết, người này cũng không phải là người dễ chịu gì.
Vừa vặn lúc này, Cố Gia Minh Cố tư lệnh mang
trách nhiệm nặng nề đã chạy trở về, đứng ở chính giữa Nghiêm Chân cùng Thẩm Mạnh
Xuyên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn nhìn bàn tay bó vải,
không khỏi nhỏ giọng than thở, "Tiểu gia hỏa này, đức hạnh sao lại giống
ba của hắn vậy chứ?"
Nói xong, chỉ thấy ba người đối diện nhất thời
trừng mắt nhìn anh ta, sáu con mắt khiến anh ta suýt nữa chống đỡ không nổi.
"Xem như tôi cái gì cũng chưa nói."
Anh sao lại xuất hiện không đúng lúc như vậy,
bên đường thấy ba người này liền đem xe dừng lại, hiện nay trong mắt người ta lại
bị xem như người xấu luôn đề phòng mình như vậy chứ.
"Anh là bạn của Hoài Việt?" Nghiêm
Chân thử hỏi.
"Chúng tôi có một số thời điềm chính là kẻ
địch." Thẩm Mạnh Xuyên nói nhưng thấy Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!