Trở lại thành phố C không tới vài ngày thì thời
tiết lại bắt đầu lạnh thêm.
Bởi vì ở Phương Bắc nên thành phố C cũng bắt đầu
dùng các dụng cụ sưởi ấm, nhưng vừa ra khỏi cửa thì vẫn là rất lạnh. Đừng nhìn
thấy rằng Nghiêm Chân thay đổi quần áo chuẩn bị đi làm là thế nhưng chạy xe bằng
điện mà gió lạnh vẫn cứ thổi như vậy, đúng thật là quá mức đông lạnh đi rồi.
Cố lão gia cùng vợ ở Cố Viên vẫn là từng ngày
tính xem còn bao lâu nữa thì con út của mình sẽ về, con dâu cũng đã về rồi, còn
hai bảo bối của Cố gia nữa. Mỗi khi Nghiêm Chân trở về đều nghe mẹ chồng mình
nhắc tới, đến nỗi lỗ tai cũng đã nhanh dài ra rồi.
Cố lão gia trong khoảng thời gian này so với
thời gian trước đây lại càng thanh nhàn hơn, Nghiêm Chân có thể thường xuyên thấy
ông ở nhà luyện chữ bằng bút lông.
Nghiêm Chân một bên thay ông mài mực một bên
nhìn ông lắc đầu cười.
Viết được vài chữ thì ông lại hạ bút xuống
không viết nữa.
"Ba, ba làm sao vậy?" Nghiêm Chân hỏi, thuận
tiện bưng đến một ly trà.
"Hối hận?" Lý Uyển cũng theo phía sau cô mà
vào, nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, "Đứa lớn nhất thì ở bên ngoài lo chuyện
công vụ, còn lại hai đứa con trai đều để cho đi làm lính rồi."
Cố Trường Chí liếc mắt nhìn vợ rồi trầm giọng
nói, "Tham gia quân ngũ thì có làm sao?"
"Quanh năm suốt tháng không thấy được người,
ông nói thế là làm sao?" Lý Uyển cũng không ngại, liếc mắt nhìn ông một cái,
"Tôi đời này cũng ăn đủ khổ rồi, chờ ai ai cũng không gặp được cho dù là cái
bóng đi nữa."
Trong lời nói có ý tứ thầm oán rất rõ ràng.
Nghiêm Chân thật cẩn thận liếc nhìn Cố Trường
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!