Trở lại nơi diễn tập, Cố Hoài Việt vừa mới đổi
xong thường phục đang đi ra ngoài. Tiểu Trương làm quân lễ chào anh, mỉm cười
đi vào bên trong, tốc độ so với bình thường nhanh hơn vài lần.
Nghiêm Chân nhìn của bóng dáng của Tiểu Trương
mà cười cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt, "Tịch tư lệnh đi
rồi?"
"Mới vừa đi." Tịch tư lệnh lần này
có vẻ vội vàng, hơn nữa sư đoàn D bên kia còn có nhiều việc phải làm. Cũng khó
trách thiếu tướng Triệu Kỳ Sơn trước khi đi còn nói với bọn họ một câu như vậy, "Chuyện quan trọng
nhất của các cậu là phải có thêm công tác tư tưởng."
Cố Hoài Việt lấy lại tinh thần, chống lại một
đôi mắt sáng ngời của tiểu tử kia. Bởi vì vẻ mặt của anh không chút thay đổi,
tiểu tử kia rụt đầu.
"Bạn học Cố Gia Minh, ăn no rồi cũng ngủ
no rồi chứ?" Anh hỏi.
Bạn nhỏ nào đó túm chặt tay của Nghiêm Chân,
trốn phía sau cô rồi nhỏ giọng nói thầm, "Còn có thể ở lại thêm một
chút."
Nghiêm Chân bị tiểu tử kia chọc cười, bật cười
Cố Hoài Việt hừ một tiếng, lấy đai lưng trong
tay gõ gõ đầu tiểu tử kia, không nặng lắm nhưng bạn nhỏ Cố Gia Minh vẫn là hé
ra khuôn bí xị như cái bánh bao, trợn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Lưu Hướng Đông thấy thế đi tới, vỗ vỗ bả vai Cố
Hoài Việt, "Không sao là được rồi nhưng đừng có giáo huấn nặng quá, không
chừng tiểu gia hỏa này khóc nhè."
Cố Hoài Việt có chút tức giận, thằng nhãi con
này không có gì đặc biệt nhưng điểm đặc biệt nhất chính là da mặt dày, cúi người
xuống, thay con trai chỉnh chỉnh cái mũ nghiêng, "Thế thì cần phải dạy bảo
cứng rắn hơn, tôi thật muốn nhìn thằng nhóc này khóc một hồi." Nói xong, đầu
ngón tay lập tức bị nắm lại cắn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!