Thu đến.
Gần đây thành phố C hay mưa,
thời
điểm ra
cửa vào
buổi
sáng thì trời
quang mây lượn
lờ nhưng
đến thời điểm về nhà vào buổi chiều đã là mưa
to thật
to. Nghiêm Chân nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, thở dài một hơi,
thế này
xem ra cần
phải đội mưa
về nhà.
Cô Lý cùng một ban với cô đang đi đến văn phòng, "Cô Nghiêm
buổi chiều không có lớp sao?"
Nghiêm Chân mỉm cười, "Vừa mới hết tiết."
"Gần đây thời tiết thật đúng là quỷ dị, vừa mới hết mùa hè đây lại thay đổi một cách chóng vánh rồi. Cô Nghiêm, cô tự lái xe đi làm sao?" Cô Lý
bỗng
nhiên quan tâm hỏi.
Nghiêm Chân Vâng một tiếng, cười nói, "Đúng vậy." Ngữ khí nhẹ nhàng như
làn gió mát, nói xong phải đi tới bàn làm việc kiểm tra bài tập được học trò đưa
tới.
Cô Lý tháng trước vừa mới kết hôn, gả cho một vị con cháu cán bộ cao cấp, mấy ngày nay đi làm đều là xe đón xe đưa,
hết sức nổi bật. Lúc này nói đến bất quá là muốn để cho cô hâm mộ một chút, nhưng
mà...
Nghiêm Chân giấu giếm nở nụ cười, thật sự là người ngây thơ.
Bên này Cô Lý thấy cô muối dầu không dính (ý nói không bị ảnh hưởng gì ấy ), cũng ngượng ngùng về chỗ ngồi, không hề hỏi gì nữa. Trong văn phòng nháy mắt một mảnh yên tĩnh, thẳng đến khi cửa lại bị đẩy ra, không khí trầm mặc mới bị đánh vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!