Tâm tình mấy ngày này của
bạn nhỏ Cố Gia Minh thật không tốt.
Ăn xong cơm chiều, bạn nhỏ
này vừa buông bát, liền chạy bình bịch về căn phòng ở lầu hai.
Nhìn bóng dáng của cậu
bé, thím Trương lo lắng nói, "Hoài Việt, hai ngày hôm nay Gia Minh bị làm
sao vậy? Bơ xốp giòn cũng không thèm ăn, phim hoạt hình cũng không xem, mỗi lần
cơm nước xong liền chúi đầu vào trong phòng, hay là mắc bệnh gì rồi?"
Sao? Cố Hoài Việt thở dài
một hơi thật sâu, buông tạp chí đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng ra, liền thấy
tiểu tử kia đang ngồi ở trên thảm còn thật sự nghiêm túc tháo ra lắp lại mô
hình súng lục mà hôm trước đã lắp ráp xong xuôi kia. Nghe thấy động tĩnh ngoài
cửa cái đầu nhỏ kia nâng cũng không thèm nâng lên.
Tiểu tử kia còn giận dỗi
sao?
Khóe môi anh hơi hơi cong
lên một chút, anh đi vào bên trong rồi hỏi,
"Gia Minh, con đang làm cái gì vậy?"
Biết rõ mà còn cố hỏi.
Tiểu tai họa đương nhiên
không chút quan tâm, tiếp tục cúi đầu vật lộn với mô hình lắp ráp súng lục, Cố
Hoài Việt cúi đầu nhìn một lát, thấy
không thể lắp ráp theo đúng trình tự thì liền cười rồi cầm mô hình đó
qua thay cậu bé lắp tốt, sau đó trả lại vào trong tay cậu bé, nhéo nhéo khuôn mặt
của con rồi hỏi, "Bạn nhỏ Cố Gia Minh, thủ trưởng hỏi con sao con không trả
lời."
Bạn nhỏ nào đó quyết định
dẫu môi, không để ý tới .
Cố Hoài Việt hơi nhíu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!