Sắc mặt hai quản gia trắng bệch.
Còn gì xấu hổ hơn là việc nói xấu người ta mà bị người ta nghe hết??
Nếu thiếu niên này nói cho Tần Thích nghe những gì họ đã nói ban nãy, chắc chắn họ sẽ phải chết.
Nghĩ tới tên điên Tần Thích và những tên thuộc hạ điên khùng, chân hai người bọn họ lập tức mềm nhũn.
Á Tiêu nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của họ thì chấm hỏi đầy đầu, có lẽ là do cậu đã doạ sợ đến bọn họ mất rồi: "Xin lỗi, tôi không cố ý doạ sợ hai nguời đâu."
Nhân loại không phải ai cũng mạnh mẽ như Tần Thích, đa phần đều rất là nhát gan. Cậu nghĩ bản thân phải chăm sóc bọn họ nhẹ nhàng hơn chút.
Thanh niên tóc đen trưng ra một khuôn mặt cực kỳ chân thành.
Động tác của hai quản gia có chút cứng lại, họ liếc nhìn nhau một cái.
"Không... không có gì."
Người lớn tuổi hơn là Triệu Khắc, anh ta một bên kéo bạn đứng dậy một bên trả lời lại Á Tiêu.
"Chúng tôi bình thường không có chuyện gì làm, nên cũng chỉ nói chuyện vu vơ hai ba câu thôi."
Á Tiêu là một người rất thích kết bạn, tuy cậu không hiểu ý trong lời của đối phương nhưng nếu họ đã nói như vậy thì cậu cũng đáp lại bọn họ một câu.
"Ừm, tôi cũng không để mấy điều này trong lòng làm gì."
Thái độ thoải mái như vậy lại càng khiến bọn hộ thấy khẩn trương hơn, thà để ý còn hơn là thái độ như vậy.
"Bây giờ hai người bọn tôi định đưa cơm cho thân chủ, có duyên gặp lại."
Lúc tới căn cứ số 5 nhất định bọn sẽ tránh đối phương thật xa, tốt nhất là không gặp mặt càng tốt.
Hai quản gia cố nở ra một nụ cười thật tự tin, sau đó chân như bôi dầu mà đi thật nhanh.
"Được thôi."
Cậu gật đầu đáp lại sau đó đưa tay ra: "Hai người muốn thêm quang não của tôi hả?"
Á Tiêu biết cách chào tạm biệt của loài người, nghe bọn họ bảo sẽ gặp lại nên tưởng họ muốn thêm quang não của mình.
Triệu Khác cảm thấy thứ á Tiêu đeo trên cổ tay không phải là quang não mà là cánh cửa mở ra địa ngục.
Thiếu niên này không hiểu từ chối khéo là gì hả? Một quản gia ưu tú làm gì có chuyện không hiểu câu này, chắc chắn là cố ý!
Mà quản gia còn lại cũng nghĩ giống vậy, thân thể bọn họ cứng đờ không có động tác.
"Các anh không muốn thêm bạn hả?"
Á Tiêu lộ ra biểu cảm khó hiểu, cuối cùng lúc này bọn Triệu Khắc mới có phản ứng:
"Tất nhiên là muốn rồi."
"Đúng vậy, bây giờ bọn tôi quét liền nè."
Nếu bây giờ không add đối phương sợ là ngay cả cửa phòng khách bọn họ cũng ra được.
Khi hai quang não chạm vào nhau, tiếng leng keng vang lên.
Hai người bọn họ sau khi thêm bạn xong thì liền chạy trối chết ra khỏi phòng bếp, nháy mắt chỉ còn một người là Á Tiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!