Chương 25: (Vô Đề)

"Con đang tự hỏi, rốt cuộc thứ gì đã khiến Tần Thích mất khống chế?" Nếu có chuyện gì thay đổi so với thường ngày thì chỉ có hai cái rương này thôi.

Mà đồ vật bên trong chỉ có một bộ quân phục cũ nát và hai thanh kiếm phủ ánh tím nhạt. Mấy thứ này nhìn kiểu gì cũng không thấy đặc biệt, chàng trai nghĩ một hồi rồi lại để chúng gọn lại trong rương, sau đó đem cất vào kho dưới lầu.

Khiến thân chủ tránh xa những đồ vật có khả năng gây mất khống chế cũng là một nhiệm vụ của quản gia, cho nên lúc cậu lấy đi hai cái rương bản thân không có chút chột dạ nào.

Hệ thống thật sự không hiểu:[Tại sao hai thứ này lại có thể khiến phản diện mất khống chế được?]

Á Tiêu cũng không rõ vấn đề này lắm, đoán đại: "Theo cốt truyện thì phản diện rất để ý tới ông nội của mình, giờ nhìn thấy đống đồ này có lẽ anh ta nhớ tới ông nên mất khống chế?"

Nhưng hôm nay Victoria cũng đề cập đến ông nội của Tần Thích, cũng không có giấu hiệu nào cho thấy việc nhắc tới ông nội của phản diện là cấm kỵ của anh ta, nên suy đoán này không có tỉ lệ chính xác cao lắm.

"Nhưng cho dù thế nào, chúng ta đều phải có gắng khiến cho Tần Thích không bị mất khống chế thêm một lần nào nữa."

Đây chính là tổng kết cuối cùng của Á Tiêu.

Cho dù là Victoria hay là những di vật này, việc nguyên soái mất khống chế có lẽ liên quan đến những người mà anh ta quan tâm, nhưng cấm kỵ là gì thì cậu vẫn còn phải quan sát thêm một thời gian nữa.

Nghĩ tới cảnh bản thân không còn một chút ma lực trong người, trái tim của Á Tiêu lại nhói lên, cái đuôi cũng theo đó mà rũ xuống.

Nhưng làm cũng làm rồi, một ác ma mạnh mẽ sẽ không vì những việc mình làm mà hối hận. Nhưng không có nghĩa cậu không đau lòng, đau muốn chết đi được.

Á Tiêu cúi xuống nhìn phản diện, vừa nhìn vừa ấm ức. Ma lực của cậu, cậu còn chưa dám dùng tới mà bây giờ lại tiêu tán hết vì người đàn ông này, tức chết rồi!!

Ngay lúc này Tần Thích cũng tỉnh lại.

Kỹ năng chữa khỏi khác với việc sử dụng thuốc ức chế, chữa khỏi dùng việc ổn định giá trị cấm kỵ làm tiền đề nên sẽ không có tác dụng phụ gì, trạng thái bây giờ của Tần Thích giống như là vừa ngủ dậy vậy, không có gì mệt mỏi.

Cảm giác được xung quanh có người, Tần Thích liền cảnh giác nhìn qua.

Sau đó anh hơi bất ngờ một chút.

Người quản gia từ trước tới giờ luôn rạng rỡ ánh mặt trời lại như gặp phải chuyện gì đó mà phải lo âu buồn phiền.

Đôi mắt xanh lam toát ra vài phần bi thương, đầu cậu rũ xuống, khóe môi mím chặt, ngón tay nắm chặt ống quần nhìn như đang chịu ấm cứ điều gì đó vậy.

"Nguyên soái tỉnh rồi sao?"

Trong mắt Tần Thích, quản gia vốn đang buồn bã khổ sở lại vì bản thân anh tỉnh lại mà trở nên vui vẻ. Cảm xúc đơn thuần ấy như ngọn lửa bùng cháy xuyên thẳng vào trong lòng Tần Thích.

Anh theo bản năng mà né tránh ánh mắt của đối phương, đáp lại cậu một tiếng: "Ừ."

Á Tiêu cũng không phát hiện phản diện khác thường chỗ nào, chỉ hỏi: "Nguyên soái có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không ạ?"

"Rất tốt, không có việc gì."

Tần Thích hồi tưởng lại ký ức rồi nhíu mày lại, anh chỉ nhớ rõ bản thân khi nhìn đến di vật của ông nội liền mất khống chế. Nhưng trước đó trong đầu suy nghĩ gì thì lại không còn nhớ được nữa.

Anh vẫn ấn tượng với một vài hoạt cảnh, trong những hình ảnh rải rác đó có chi tiết quản gia yếu ớt bên cạnh suýt chút nữa bị chính anh giết chết.

Giọng nói của Tần Thích có chút khàn, như có thứ gì đó nghẹt ở cổ họng, lại là như vậy...

"Xin lỗi vì đã khiến cậu sợ hãi."

Tần Thích thử dự đoán phản ứng của Á Tiêu, anh nghĩ có lẽ cậu sẽ run rẩy giống quản gia thứ nhất, nhưng giả vờ bản thân không sợ hãi, hoặc như quản gia thứ hai trực tiếp yêu cầu từ chức.

Hoặc tệ nhất chính là như quản gia thứ ba, sợ hãi anh đến nỗi chạy ra khỏi căn cứ rồi bị Ma Trùng cắn chết. Nhưng Á Tiêu lại khiến anh ngoài ý muốn, cậu đồng ý với câu nói của anh, gật đầu đáp.

"Đúng là lúc đấy ngài làm tôi sợ muốn chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!