"Anh muốn dùng thứ này để ám sát nguyên soái?"
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ trắng đen dùng mũi giày gẩy nhẹ viên đạn đang nằm trên mặt đất. Loại đạn bình thường có thể tổn thương được phản diện?
Cả người Trương Bình run rẩy, mắt hướng về phía người đang đứng trước mặt mình.
Nhân lúc người nọ đang thất thần, anh liền sử dụng năng lực để chạy trốn.
Anh đã uống máu nên thực lực trở nên mạnh hơn rất nhiều, sức mạnh này so với cấm kỵ giả bị mất khống chế còn mạnh hơn.
Trương Bình dừng lại ở cái cây nào đó, nín thở cách hoảng sợ, nắm chặt cây súng trong tay, lợi dụng lá cây để che giấu thân thể.
Cảm giác cái chết đến gần khiến chân tay người nọ đều phát run một cách vô thức.
Con quái vật kia là như thế nào?!!
"Anh có thể nói cho tôi cách anh làm nguyên soái bị thương được không?" Một âm thanh lạnh lẽo truyền thẳng vào tai.
Thân thể Trương Bình cứng lại trong nhấy mắt.
Người mang mặt nạ không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh hắn.
"Trừ chú Tứ ra tôi sẽ không kể cho ai đâu."
Âm thanh như mấy người bạn thân muốn chia sẻ bí mật cho nhau, rất tốt rất thân thiện.
Nhưng ở cái thời điểm sắp chết thế này thì cái âm thanh kiểu này giống đòi mạng nhiều hơn.
"Tôi có chết cũng không nói."
Trương Bình luôn biết rằng bản thân không sống được bao lâu nữa, ngay lúc uống máu thì anh đã xác định trước cái chết của mình rồi.
Cái tên che mặt trước mặt chắc chắn là cùng một giuộc với Tần Thích, cho dù có bị lột da róc xương thì anh cũng không nói bất cứ thông tin gì.
Trong đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sự hận thù, Trương Bình lập tức rút thanh chủy thủ bên hông ra để tự sát.
Nhưng lúc này thân thể người đối diện liền cứng đờ.
"Anh đừng làm hành động đó chứ."
Thanh niên hơi nghiêng đầu của mình, chùm tóc đan rết theo đó mà rũ xuống, giọng nói mang theo vài phần mê hoặc.
"Nói cho tôi mục đích của anh đi."
Trương Bình lập tức cứng người.
Anh giống như bị mất khống chế vậy, miệng thở hồng hộc cố phát ra âm thanh.
Anh muốn dùng sức tay để bóp cổ chính mình, nhưng vẫn không thay đổi được điều gì.
Anh đã nghe được lời khai của chính mình trong vô vọng:
"Thịnh Thành muốn tôi giết Victoria."
Giết Victoria?
Á Tiêu trong nháy mắt hiểu được mọi chuyện, cậu gật đầu vài cái.
"Thì ra là như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!