Chương 25: Muội không tin ta?

Hai hàng lông mày của Cố Ly ngày càng nhướng cao. Chuyện xảy ra trước đó không ngừng hiện ra trong đầu nàng: Tần Tê nói nước trà có mùi, Cố Huyên cố ý đụng vào nàng, ngay lúc này tỷ muội Cố gia lại tới đây... Quả nhiên từng chuyện từng chuyện đều là âm mưu đã sắp xếp sẵn. Nhưng... có tác dụng không?

Cố Ly giao Tần Tê cho Đại Mễ Tiểu Mễ dìu, còn để Giang Mễ đi báo một tiếng với Lương Cầm Trăn: Phụng An quận chúa không được khỏe trong người, các nàng muốn quay về phủ trưởng công chúa. Nàng bước ra Thiên phòng, trâm ngọc cài trên đầu phát ra âm thanh nho nhỏ, cùng với gương mặt như phủ sương lạnh, vẫn đẹp chấn động lòng người như trước.

Cố Ly bước tới trước mặt tỷ muội Cố gia:

"Các ngươi nhìn thấy gì?"

"Ly tỷ tỷ... tỷ... tỷ làm... gì với Phụng An quận chúa?" Cố Nhân mặt đỏ bừng bừng, bộ dạng khó có thể mở miệng.

Cố Ly gật đầu: "Điều này chẳng phải các ngươi muốn thấy sao? Các ngươi đã thêm gì trong nước trà, bị Phụng An quận chúa uống nhầm nhưng hết lần này tới lần khác cũng không cam lòng bỏ qua ta, trực tiếp hất nước trà lên người ta. Nhân lúc ta thay quần áo, cùng lúc Phụng An quận chúa bộc phát thì đến đây múa trống khua chiêng." Cố Ly cười: "Tính toán thật hay.

Xem ra, đổi lại là ta đánh giá thấp các ngươi."

Ánh mắt của Cố Ly vẫn luôn đảo qua trên mặt tỷ muội Cố gia, sau đó bất ngờ ra tay, tay trái tay phải nắm lấy cổ tay hai người kia. Cả hai đều kinh ngạc, vẫn chưa có động tác gì đã cảm thấy một luồng khí lạnh như băng chạy thẳng đến lục phủ ngũ tạng, hai người không ngừng rùng mình.

"Ly tỷ, ngươi..." Cố Nhân há miệng nhưng hàm răng không ngừng đánh vào nhau.

"Hai tỷ muội tốt của ta, Cố Ly ta trở về Cố gia là do các ngươi cầu xin ta về, đối với dòng dõi quý tộc Cố gia các ngươi ta không có hứng thú. Trước đó, các ngươi nhiều lần ngấm ngầm mưu tính hại ta ta đã không tính toán, bởi vì đó chỉ là trò bịp trẻ con, nếu như ta so đó thì quá mất mặt, không ngờ các ngươi lại chơi thành nghiện." Cố Ly thu tay, gương mặt phủ sương hiện ra nụ cười lạnh lùng: "Các ngươi thật sự cho rằng chút tình thân này đủ để cho ta buông tha các ngươi?

Hay các ngươi cho rằng cái gọi là dòng dõi Cố gia có tác dụng với ta?"

Cố Nhân cảm giác máu của mình sắp bị đông lạnh. Gương mặt cười trắng bệch, lập cập nói:

"Ngươi... ngươi... uy hiếp... chúng... chúng ta..."

"Cái này là uy hiếp sao?" Cố Ly lắc đầu, "Quản cái miệng các ngươi cho tốt, lát nữa sẽ không sao." Nàng xoay người, một lần nữa ôm lấy Tần Tê đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh hai người kia, nàng dừng bước nói: "Nể tình là tỷ muội, ta nói cho các ngươi một câu thật lòng, người như ta luôn không thích uy hiếp người khác, nếu như chuyện hôm nay các ngươi dám đi ra ngoài nói lung tung, phá hủy danh tiếng Phụng An quận chúa, ta sẽ khiến cho các ngươi cả đời không mở miệng được."

Tỷ muội Cố gia vẫn không ngừng run cầm cập, nhìn theo đám người Cố Ly rời đi càng lúc càng xa. Lúc này họ rất muốn an ủi nhau vài câu hoặc cho nhau thêm chút can đảm nhưng chỉ cần mở miệng hàm răng đánh vào nhau phát ra tiếng cực kỳ rõ ràng. Đến cuối cùng, trước khi rời đi hai tỷ muội Cố Nhân và Cố Huyên chỉ đành cáo trạng với Lương Cầm Trăn.

Ở trên xe ngựa, Tần Tê bộc phát càng thêm kịch liệt, hai tay nàng vòng lên cổ Cố Ly không buông, miệng không ngừng gọi 'Ly tỷ tỷ'. Đầu đầy mồ hôi, vùng xung quanh chân mày nhíu chặt, Cố Ly nắm lấy cổ tay nàng, truyền chân khí hàn băng cho nàng, tạm thời áp chế dược tính trong cơ thể nàng, để cho nàng ổn định lại.

Đến phủ trưởng công chúa, Đại Mễ Tiểu Mễ đi bẩm báo tình hình cho trưởng công chúa hay. Cố Ly thì ôm Tần Tê trực tiếp trở Khang Viên. Trưởng công chúa nghe nói nữ nhi trúng mê tình, sợ đến sắc mặt thay đổi. Vừa sai người đi mời thái y ngụ trong phủ, vừa dẫn theo nha hoàn đi Khang Viên xem tình hình của nữ nhi.

Trong phòng ngủ của Tần Tê, thái y đã bắt mạch qua, xác định là bị hạ dược, cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần dùng mấy thang thuốc sẽ tốt lên, khi nhận được xác nhận liên tục của thái y, mọi người trong phòng mới yên tâm.

Trưởng công chúa vừa định nói vài lời cảm ơn với Cố Ly thì phát hiện cánh tay phải của nàng có máu tươi hiện ra trên y phục:

"Cố cô nương, ngươi bị sao vậy?" Nàng đưa tay vén ống tay áo của Cố Ly, phát hiện da thịt bên đã sớm máu thịt lẫn lộn. Mọi người ở xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh cũng bởi vì suốt dọc đường trở về không nghe thấy Cố Ly nói tiếng nào về vết thương.

"Ở Thụy Vương phủ bị nước trà nóng hất trúng, dọc đường trở về quá sốt ruột nên quên xử lý, không sao, đắp ít thuốc lên là ổn thôi." trái lại Cố Ly không quá để ý.

Đúng lúc này thái y đứng ngay trước mặt, vội vàng lấy thuốc thoa lên mặt vết thương, rồi cẩn thận giúp nàng băng bó kỹ càng, xong xuôi mới lui ra ngoài.

Trưởng công chúa để Đại Mễ Tiểu Mễ chăm nom Tần Tê, nàng kéo tay Cố Ly quay về phòng Cố Ly: "Đứa trẻ ngoan, ngươi vừa cứu Tê Tê một lần nữa. Ta thấy ngươi chính là phúc tinh trong mệnh của Tê Tê." Trưởng công chúa nói đến đây liền dùng khăn lau khóe mắt, "Cố cô nương, tuy rằng thân phận ta là trưởng công chúa nhưng cả đời ta chỉ có một đứa con là Tê Tê, nếu như nàng có việc bất trắc, ta cũng không muốn sống."

"Điện hạ..." Cố Ly muốn khuyên lại không biết nên khuyên thế nào.

"Ngươi là một đứa trẻ tốt. Ta biết trước đó hoàng huynh muốn phong ngươi làm Huyền Quân* nhưng bị ngươi cự tuyệt. Ngươi vốn không để ý những hư danh này, nhưng đối với ân cứu mạng của ngươi với Tê Tê nhất định phải cảm ơn. Cố cô nương, lệnh đường** qua đời sớm nếu như ngươi không ngại, ta muốn nhận người làm nghĩa nữ của ta, ý của ngươi thế nào?" Trưởng công chúa hỏi rất thận trọng.

*Huyện quân (): thường được ban cho con gái của Bối tử (xưng hô thời Mãn Thanh)

**Tiếng chỉ cha mẹ người đối diện

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Ly là từ chối, nàng không muốn dính dán quá nhiều với người nơi này, tương lai nàng nhất định quay về thư viện Phi Diệp Tân. Vinh hoa phú quý với nàng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng nhìn dáng vẻ thận trọng của trưởng công chúa, nàng không khỏi nghĩ đến ngay lúc này con thỏ nhỏ đang nằm ở phòng bên cạnh. Lại nghĩ tới hôm nay Cố Nhân Cố Huyên muốn dùng chuyện của nàng và Tần Tê để đi rêu rao, không khỏi tăng thêm vài phần do dự.

Trưởng công chúa là người khéo hiểu lòng người, cười nói:

"Ngươi không cần vội vàng trả lời ta, cứ suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời. Giờ ngươi bị thương ở lại trong phủ trưởng công chúa dưỡng thương cũng là điều hợp lý. Về phần Cố gia bên kia, để ta lên tiếng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!