Yến Độ có cảm giác lời nói dối của mình không thể che giấu được nữa, hắn cúi đầu ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh dời tầm mắt.
Tam Thất thật sự không hiểu.
Tuy người ta thường nói: ân một giọt, báo một dòng.
Nhưng Yến Độ đâu phải là một dòng nữa, hắn đã liều cả mạng mình rồi.
Hắn là giả truyền thánh chỉ đó, cũng may là hắn có quân công trong người, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều tin tưởng yêu thương hắn, chuyện này mà đặt lên người khác, cửu tộc đều bị chém đầu rồi!
Yến Độ hắn… rốt cuộc là vì sao chứ?
Quan trọng là, nàng cũng đâu có ơn nghĩa gì với Yến Độ?
Tam Thất thật sự đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để hỏi, cái mông của Yến Độ… ừm, hắn vẫn nên nằm thì tốt hơn.
Vẻ mặt Yến Độ lúc này cũng đã khôi phục, trở lại dáng vẻ lạnh như ngọc.
"Giờ không còn sớm nữa, Quận chúa về phòng nghỉ ngơi đi."
…
…
Tam Thất thấy vậy chỉ đành đồng ý.
Đợi nàng xoay người đi, Yến Độ lại nhìn theo, không nhịn được mở miệng: "Quận… Tam Thất."
"Ừm? Thiếu tướng quân còn có chuyện gì sao?"
Yến Độ im lặng một lúc lâu, hai tay chắp sau lưng, hắn vô thức xoa xoa sợi dây đỏ buộc ở cổ tay phải, sợi dây đỏ đó đã cũ và bạc màu, trông như sắp đứt, đủ thấy hắn đã theo nó rất lâu.
Loáng thoáng có thể thấy, trong sợi dây đỏ còn quấn mấy sợi tóc vàng úa.
"Không có gì, chúc nàng ngủ ngon."
Tam Thất có chút do dự gật đầu, luôn cảm thấy Yến Độ muốn nói lại thôi.
Vẫn phải tìm thời gian hỏi cho rõ, chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Không chỉ Yến Độ kỳ lạ, thân vệ dưới trướng hắn cũng kỳ lạ, ví như Nam Tầm, đối với nàng quá nhiệt tình, quá thân thiện, tiếp nhận quá nhanh.
Còn chuyện nàng "chết đi sống lại", đám người này cứ thế mà chấp nhận sao?
……
Căn viện Yến Độ sắp xếp cho Tam Thất tên là "Niệm Thập Trai", Tam Thất cảm thấy cái tên này cũng khá đặc biệt.
Cách bài trí trong phòng thì rất bình thường, nàng tắm rửa xong liền nằm trên giường. Hôm nay chết đi rồi sống lại, đủ đặc sắc, nhưng Tam Thất lại không thấy mệt mỏi. Bữa ăn Nam Tầm mang đến lúc trước, nàng ăn cũng không thấy ngon, thậm chí không có cảm giác no bụng, ngược lại cảm giác đói thì luôn tồn tại.
Tam Thất cũng không nói rõ được trạng thái của mình bây giờ là là người sống mang hơi thở của cái chết, hay là người chết còn vương chút sinh khí?
Nàng đang suy nghĩ thì không biết đã nhắm mắt từ lúc nào.
Nàng mơ, trong mơ sương mù dày đặc, dưới chân là con đường vỡ nát, xung quanh là những điện đài sụp đổ, những pho tượng thần vỡ vụn, dường như có người dắt tay nàng, đi theo sau lưng nàng.
Người đó như đang gọi nàng:
— Tiểu Thập.
— Tiểu Thập muội muội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!