Tam Thất đã mở miệng thì tuyệt đối sẽ không cho Liễu thị cơ hội nói nữa.
Nàng cởi áo choàng ra, để lộ cổ, trên chiếc cổ trắng như tuyết, vết bầm ngón tay vẫn còn đó.
Hay nói cách khác, mỗi một vết thương mà người nhà Ngu gia để lại trên người nàng đều vẫn còn!
Dù dùng thuốc cao tốt đến đâu chúng cũng không biến mất được.
Vì nàng đã từng thật sự chết đi, nàng "sống" lại, nhưng không phải hoàn toàn sống lại.
Trước khi nhân quả giữa nàng và người nhà Ngu gia chưa kết thúc, những vết thương này sẽ không biến mất.
Vết tích trên cổ Tam Thất vừa lộ ra, các nữ quyến lần lượt hít một hơi khí lạnh.
"Ngu phu nhân miệng mồm nói sẽ không hại ta, bảo ta về nhà với bà, lại còn nói Yến Thiếu tướng quân cho ta nương náu là có tâm tư bất chính?"
"Lúc đầu ta bị các người nhốt trong nhà củi, Ngu Mẫn Võ muốn đến bóp ch. ết ta, nếu không phải Yến Thiếu tướng quân dùng Tục mệnh kim đan cứu ta về, Ngu phu nhân bây giờ chỉ có thể đến mộ ta khóc lóc hối hận."
"Ồ, không đúng, lúc đầu các người tưởng ta đã chết, một manh chiếu rách đã vứt ta ra đường… hừ, nếu ta thật sự đã chết, Ngu phu nhân ngươi bây giờ muốn khóc ở mộ cũng không tìm được chỗ?"
…
Tam Thất lại nhìn về phía Chu lão Phong quân: "Lão Phong quân nói không sai, một tờ giấy không thể đoạn tuyệt tình thân huyết thống nhưng một mạng…đủ rồi chứ?"
Chu lão Phong quân và Liễu thị bị chặn họng, cục diện đang lúng túng thì một hạ nhân bưng trà nước vào, vừa vặn va vào người Tam Thất.
Nước trà làm ướt xiêm y, hạ nhân đó vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Chu lão Phong quân lập tức nói: "Đồ hồ đồ, dám va vào Quận chúa! Còn không mau dẫn quận chúa đi thay y phục!"
Người ngoài nhìn vào, ai cũng hiểu hạ nhân này xuất hiện là để cho lão Phong quân một cái cớ xuống thang, chỉ là chẳng ai vạch trần.
Nhưng Tam Thất biết rõ đám người này đang giở trò gì, nàng giữ vẻ mặt bình thản: "Được, dẫn đường đi."
Thấy nàng thuận theo như vậy, Chu lão Phong quân và Liễu thị đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa lão Thái quân và Ngưu phu nhân vốn muốn đi cùng Tam Thất lại bị Chu lão Phong quân mở miệng giữ lại.
Ai cũng không thấy, lúc Tam Thất rời đi, tay đặt trong tay áo nhẹ nhàng búng một cái.
Một lá tùng bách lặng lẽ bay đến người Liễu thị.
Liễu thị cảm thấy sau cổ như bị cái gì đó đâm một cái, bà ta duỗi tay sờ sờ, không sờ thấy gì liền không để tâm nữa.
Bên kia, trên bàn tiệc nam khách.
Chu Thượng thư đang mời rượu với Yến Độ, tay hắn đột nhiên run một cái, cả chén rượu tạt lên vạt áo Yến Độ.
Chu Thượng thư liên tục xin lỗi: "Hạ quan thất lễ, Yến Thiếu tướng quân đừng trách. Đêm đông lạnh giá, mau, mau gọi người đưa Yến thiếu tướng quân đi thay y phục ướt!"
Yến Độ chỉ liếc nhìn Chu Thượng thư một cái, không nói gì nhiều, chỉ là hắn vừa đi hai bước.
Chu Thượng thư liền giữ lại Nam Tầm phía sau hắn: "Yến Thiếu tướng quân, hôm nay trong phủ nhiều nữ khách, cứ để Nam huynh đệ ở lại bên này, kẻo vô ý không cẩn thận va vào các vị khách quý."
Yến Độ liếc nhìn Nam Tầm: "Cũng được."
Yến Độ được hạ nhân nhà họ Chu dẫn vào một căn phòng, hắn vừa vào liền nghe thấy tiếng khóa cửa từ ngoài truyền đến.
Tam Thất từ sau bình phong đi ra, hai người nhìn nhau cười.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!