Chương 47: (Vô Đề)

Ba phụ tử nhà họ Ngu đều kinh ngạc.

Bốp——

Ngu Kính tát mạnh một cái khiến Liễu thị ngã lăn ra đất, cũng làm hai huynh đệ Ngu mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ kinh ngạc tỉnh lại.

Ngu Mẫn Văn vội vàng đỡ Liễu thị dậy, Ngu Mẫn Võ cũng chắn trước mặt bà: "Phụ tân! Dù sao đi nữa phụ thân cũng không thể đánh mẫu thân!"

Ngu Kính đẩy phắt người ra, chỉ vào Liễu thị: "Nói! Bà khai thật cho ta, rốt cuộc bà còn giấu giếm chuyện gì!"

Liễu thị che mặt, đầy oán khí lên tiếng: "Năm…năm đó lúc nó vừa sinh ra nó đã có thể mở mắt, ta nhìn rất rõ, trong mắt nó có hai đồng tử…"

"Trời sinh song đồng chắc chắn là quỷ vật tà dị! Hơn nữa, làm gì có anh nhi nào vừa sinh ra đã có thể mở mắt? Nó không chỉ mở mắt, tiếng đầu tiên nó phát ra không phải là khóc, mà là cười…"

Liễu thị run rẩy: "Sau đó mắt nó dần dần trở lại như người thường, nhưng cho đến khi nó lớn lên hai tuổi nó chưa từng khóc! Làm gì có hài tử nào không biết khóc!"

Ba phụ tử nhà họ Ngu nghe đến đây ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Liễu thị chỉ là bị dọa sợ.

Họ không hề quan tâm đến chuyện Tam Thất bị vứt bỏ.

Nếu Ngu Tam Thất là người, dù đã trở thành Quận chúa, có Yến Độ làm chỗ dựa, thì trong tâm lý của họ vẫn có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, vì họ là phụ thân, là ca ca!

Bọn họ mặc nhiên cho rằng địa vị của mình cao hơn.

Nhưng nếu Ngu Tam Thất không phải là người, đó chính là một tồn tại mà họ hoàn toàn không thể chạm tới. Đó mới là điều đáng sợ nhất, cũng là điều mà ba phụ tử nhà họ Ngu tuyệt đối không muốn thừa nhận hay đối mặt!

"Trên đời làm gì có yêu tà," Ngu Mẫn Văn nói: "Song đồng có lẽ là mẫu thân nhìn nhầm, còn chuyện Tam Thất sinh ra không biết khóc, sau này nó lớn lên không phải đã biết khóc rồi sao?"

Ngu Kính cũng mất kiên nhẫn: "Kệ nó là thứ gì, tai họa này là từ trong bụng bà chui ra, việc cấp bách bây giờ là giải quyết nó!"

Ngu Mẫn Võ giọng khàn khàn nói: "Không phải mẫu thân nói đại cữu mẫu có cách sao? Rốt cuộc phải xử lý nó thế nào?"

Liễu thị sau một hồi vừa răn vừa khuyên của họ, lý trí cũng có chút tỉnh táo lại, bà ta nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Sắp rồi, đợi thêm mấy ngày nữa, đợi thêm mấy ngày nữa con quỷ đòi nợ đó và Yến Độ đều sẽ khốn đốn…"

Trạng thái tinh thần của Liễu thị rõ ràng không tốt lắm, Ngu Mẫn Văn đỡ bà ta về phòng.

Chuyện đêm qua tuy rất đáng sợ nhưng Ngu Mẫn Văn từ đầu đến cuối không muốn dính líu đến chuyện quỷ vật tà dị. Những ngày này hắn quan sát mọi chuyện, trong lòng hiểu rõ: cả phụ mẫu lẫn đệ đệ, không ai có thể gánh vác được đại sự.

Đối với chuyện Liễu thị và Hoa thị liên thủ đối phó Tam Thất và Yến Độ, Ngu Mẫn Văn không mấy lạc quan.

Hắn cảm thấy vị đại cữu mẫu này chưa chắc đã thật lòng giúp họ.

"Mẫu thân, con nghĩ… … chi bằng chúng ta làm lành lại với Tam Thất đi."

Liễu thị không thể tin được nhìn hắn: "Gì cơ?"

Ngu Mẫn Văn thở dài, nghiêm túc nói: "Thực ra ngay từ đầu mẫu thân đã sai rồi, Tam Thất vừa sinh ra mẫu thân đã có thành kiến với nó, còn… còn đưa nó cho bọn buôn người. Sau khi phụ thân đưa nó từ thôn Hoàng Tuyền về, mẫu thân đối xử với nó cũng lạnh nhạt, thiên vị tứ muội muội rất nhiều."

"Mẫu thân, mẫu thân đúng là có lỗi với Tam Thất."

"Mẫu tử không có thù qua đêm, mẫu thân buông bỏ thành kiến, chân thành xin lỗi, con nghĩ Tam Thất sẽ tha thứ mẫu thân."

"Nó bây giờ là Quận chúa, lại giao hảo với Yến Độ, con nghe nói bây giờ nó và Định Bắc Hầu phủ cũng rất thân thiết, nếu nó quay về…"

"Ngươi im miệng!" Liễu thị giận dữ chỉ vào hắn: "Đường Đường bị nó hại đến thân bại danh liệt, là nó ép chết tứ muội của con! Con lại còn nghĩ đến việc để con quỷ đòi nợ này về nhà!"

"Con chỉ thấy bây giờ nó vinh hoa phú quý liền nghĩ đến việc hưởng lây sao? Ngu Mẫn Văn! Sách thánh hiền con đọc để cho chó gặm hết rồi sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!