Bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái, rõ ràng không đốt lò sưởi, vậy mà lại nóng bức vô cùng.
Yến Độ miệng khô lưỡi đắng, cúi đầu nâng chén trà uống một ngụm rồi nhanh chóng đặt xuống, khóe mắt liếc thấy Tam Thất vẫn đang nhìn mình, mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn: "Trà… nóng quá."
Tam Thất: "Nhưng ta pha bằng nước lạnh mà."
Yến Độ: "…"
Tam Thất chợt nhận ra điều gì, cúi đầu, cũng bưng chén trà uống thử một ngụm, rồi cũng vội đặt xuống, giọng lí nhí:
"Ừm… thật ra đúng là nóng… ta nhớ nhầm, ta pha bằng nước sôi."
Yến Độ: "Ừ, nhớ nhầm là chuyện thường tình, ta cũng hay nhớ nhầm."
Tam Thất: "Phải không, phải không."
Hai người càng nói càng ngượng, lại im lặng nhưng ăn ý đến mức… lại cùng lúc đưa chén trà nóng không biết là pha bằng nước lạnh hay nước sôi kia lên uống tiếp.
Tam Thất cảm thấy không nên tiếp tục như vậy, dù gì sau này họ cũng còn phải chung đụng lâu dài.
"Cái đó… chúng ta đều là vì nghĩ cho đại cục, thực ra cũng không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, đúng không…"
…
"Lúc nhỏ đại thẩm trong thôn của ta đã nói, ăn uống và sắc dục là bản năng, ai cũng có. Đều là bình thường thôi, huynh đừng cảm thấy ngượng ngùng…"
Giọng Tam Thất càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng cúi thấp.
Đến cuối cùng, nàng ủ rũ rũ vai, như đầu hàng nói: "Ta không bịa được nữa."
Yến Độ nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên.
Nóng bức, khát khao, nhưng lại không phải là mất lý trí, mất kiểm soát như lúc bị sắc cốt hương xâm nhập.
Là trái tim đập loạn không kiểm soát được, là máu huyết hân hoan dâng trào, có một sự vui mừng nhỏ bé khó hiểu, cũng có chút bất ngờ nhỏ ngoài ý muốn.
"Nàng đang ngượng ngùng?" Yến thiếu tướng quân vốn cũng hơi ngay thẳng.
Tam Thất nhanh chóng liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Nói như ngài không ngượng ngùng vậy.
Là ai trước đó đầu sắp vùi vào thùng tắm?
Yến Độ ho một tiếng, tránh ánh nhìn. Dáng vẻ nàng lúc giải chú cho hắn quá trong sáng, khiến hắn cảm thấy mình mất kiểm soát như một con súc sinh vậy.
"Chỉ ngượng ngùng một chút thôi." Ngón tay cái và ngón tay trỏ của Tam Thất chụm lại, lí nhí nói nhanh: "Chỉ có ngần này thôi!"
Yến Độ suýt nữa không nhịn được cười, hắn rót cho nàng một chén trà, nâng chén nhẹ giọng nói: "Ta hay quên, uống chén trà này xong sẽ không nhớ gì nữa."
Tam Thất vội vàng cụng chén với hắn: "Vậy ta cũng vậy."
Hai người cùng nhau uống trà.
Tam Thất ôm chén trà, ngây ngô cười: "Trà không nóng nữa rồi."
Yến Độ "ừm" một tiếng, thực ra hắn vẫn cảm thấy khá "nóng".
Không nói rõ được là trà nóng hay là tim nóng lên.
Tam Thất lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tự nhiên: "Người dùng ế quỷ khống chế Vân Bất Ngạ có lẽ đang ở kinh thành. Ta vừa thử suy diễn vị trí hắn, nhưng có vẻ trên người hắn có pháp khí che dấu hành tung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!