Chương 45: (Vô Đề)

Cả hai bên đều cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác.

Nhưng dù không còn mặt mũi…cũng phải gặp.

"Ta đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng nhớ ra mùi thơm trên người Ngu An là gì rồi."

Thiếu nữ ngồi ngay ngắn, thần sắc nghiêm túc, cả người toát lên hai chữ "thanh bạch".

"Đó là sắc cốt hương, lấy xương mu của người mang dục v/ọng mãnh liệt nghiền thành bột rồi thêm nhau thai hươu, hổ bảo, xạ hương và các vật khác để tinh luyện. Sắc cốt hương một khi vào cơ thể, mũi không ngửi ra, bám vào sâu trong linh hồn, và mùi thơm đó còn âm thầm khuếch tá."

"Sắc cốt hương đó thực ra không có hại, được coi là một loại quỷ dược, dùng để… khụ, một số người trời sinh lãnh đạm có thể dùng. Chỉ là sắc cốt hương dính trên người ngài còn bị thêm một tầng tà chú."

Thiếu tướng quân ngồi ngay ngắn đối diện, gật đầu: "Ừm, độc cũng là thuốc, hợp lý."

Tam Thất lấy ra chiếc hộp gỗ liễu, lấy viên hổ phách bên trong ra, viên châu đó bây giờ đã trở thành một vật bình thường.

"Vấn đề thực ra là ở viên hổ phách này, tà chú đó giấu trong viên hổ phách này, tà chú sẽ theo mùi sắc cốt hương mà phát tác, ngài vừa chạm vào viên châu này, tà chú liền nhập vào cơ thể."

"Tà chú này gọi là thải dương cổ, đúng như tên gọi, là để hút dương khí của nam nhân."

Tam Thất và Yến Độ nhìn nhau rồi cùng nhanh chóng dời mắt.

Tam Thất: "Sắc cốt hương gặp thải dương cổ giống như lửa lớn đổ thêm dầu. Kẻ đứng sau là muốn đoạt lấy dương nguyên của ngài."

"Trong chén trà mà Ngu An uống chắc là có sắc cốt hương. Bảo nó trà trộn vào Tướng quân phủ có lẽ là muốn thông qua nó để sắc cốt hương nhiễm lên người ngài."

"Loại tà chú này cần phải được kích hoạt mới có thể phát tác, nhưng trên người ngài không chỉ có sắc cốt hương mà còn có khí tức của ta."

Tam Thất dừng một chút, áy náy nhìn hắn một cái: "Khí tức của ta có chút thu hút những thứ này cho nên tà chú đó mới trực tiếp bùng phát."

Sắc mặt Yến Độ càng ngày càng trầm.

Thủ đoạn này thật sự hạ tiện đến mức ghê tởm!

Nếu Tam Thất là một nữ tử yếu đuối bình thường, chẳng phải hắn đã…

"Viên hổ phách này là do đệ tử của Vân Hạc đạo trưởng gửi đến."

Đối phương còn cố ý mượn tay Yến Hoàng hậu chính là muốn để Yến Độ mất cảnh giác.

Đáy mắt Yến Độ lạnh lẽo, hắn nén lại sát ý, lạnh lùng nói: "Ta đã bí mật bắt người này đến."

Tam Thất: "Ta muốn gặp người này."

Yến Độ gật đầu, hắn cũng có ý này, liền phân phó ra ngoài. Một lát sau, Nam Tầm và Khôi Nhất lôi vào một tiểu đạo đồng bị trói.

Đối phương trông chỉ khoảng 10 tuổi, thân hình tròn, mặt cũng tròn, búi tóc đạo sĩ buộc chặt sát da đầu, cả người giống như một viên bánh trôi mè bị vỡ nhân.

Viên bánh trôi mè bị bịt miệng, vừa thấy Yến Độ miệng liền "ưm ưm ưm" kêu không ngừng, ánh mắt vừa uất ức vừa phẫn nộ.

Nam Tầm rút miếng vải bịt miệng của hắn ra, viên bánh trôi mè lập tức nói: "Yến Thiếu tướng quân, ngài bắt tiểu đạo làm gì, tiểu đạo đắc tội gì với ngài chứ!"

Nam Tầm cười lạnh, một cái tát vào sau gáy hắn: "Dám hạ tà chú mưu hại Thiếu tướng quân nhà ta, còn dám giả vờ vô tội?"

Viên bánh trôi mè mặt kinh hãi: "Lời nói vô căn cứ! Tiểu đạo sao có thể mưu hại Yến Thiếu tướng quân!"

Đốt ngón tay Yến Độ gõ nhẹ lên bàn, cầm lấy viên hổ phách đó: "Viên bảo châu hộ thân này không phải là do ngươi gửi đến sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!