Chương 44: (Vô Đề)

Trong cơ thể Yến Độ như có lửa bùng cháy, tất cả những ai đến gần hắn đều sẽ bị cuốn vào ngọn lửa đó.

Trên người Tam Thất quá lạnh, giống như tuyết mùa đông, có thể hóa giải sự thiêu đốt của hắn, giải cơn khát nóng của hắn.

Yến Độ tha thiết muốn lấy thêm sự mát lạnh từ trên người nàng, ngay khoảnh khắc gần như sắp hôn lên môi nàng, hắn đột ngột rút trâm cài tóc của nàng, hung hăng đâm thẳng vào bụng mình.

Một đôi tay nhỏ lạnh buốt nắm chặt lấy cổ tay hắn.

"Yến Độ!"

Tam Thất kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: "Không được làm hại chính mình!"

"Không thể… làm tổn thương… nàng." Yến Độ khó khăn lên tiếng.

Mùa đông giá rét nhưng cả người hắn lại ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên cổ vì dùng sức mà nổi lên, trên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc kia, d/ục v/ọng và tỉnh táo đang không ngừng giằng co.

"Tin ta, cũng tin chính mình." Tam Thất nhẹ giọng an ủi hắn, nàng không dám buông tay, sợ Yến Độ nổi điên, sẽ lại tự làm hại bản thân để giữ mình tỉnh táo.

Nàng chỉ có thể nhón chân lên, trán chám vào trán hắn.

Cảm giác mát lạnh khiến cả người hắn rùng mình, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức hắn chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể chiếm được nhiều hơn.

Hắn không chớp mắt nhìn nàng, hai người tựa trán vào nhau, sự mát lạnh đó len lỏi vào đầu óc, như xây lên một bức tường cao trong cơ thể hắn, chia cắt lý trí và cơ thể.

Cơ thể hắn vẫn còn chìm trong lửa lớn nhưng lý trí đã quay trở lại.

"Khá hơn chút nào chưa?" Tam Thất hỏi.

Yến Độ "ừm" một tiếng, giọng vẫn còn khàn.

"Có người đã hạ tà chú lên ngài, ta phải giải chú cho ngài trước, quá trình có chút khó khăn, ngài phải phối hợp với ta." Giọng Tam Thất chậm rãi, có sức mạnh an ủi người khác: "Có chịu đựng được không?"

Yến Độ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định: "Ta tin nàng."

Tam Thất cũng không trì hoãn nữa, mở cửa, bảo Nam Tầm bọn họ nhanh chóng mang tuyết tùng bách đã lấy vào.

Yến Độ được đỡ vào trong thùng tắm, từng thùng tuyết tùng bách đổ vào, nhanh chóng ngập đến tận eo hắn.

"Những người khác ra ngoài." Tam Thất ra lệnh. Nam Tầm cùng mấy người còn chần chừ, liền thấy Tam Thất cũng leo vào bồn, mạnh tay xé mở y phục của Yến Độ.

Cơ thể ấy là thân thể của một nam nhân trưởng thành, làn da săn chắc ôm lấy xương cốt, mỗi một đường nét đều tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.

Tóc của Nam Tầm và những người khác sắp cháy đến nơi rồi, không cần Tam Thất thúc giục nữa, tay chân cùng lúc chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Đồng tử Yến Độ cũng khẽ run, toàn thân bốc hơi nóng, hắn muốn nhìn nàng nhưng lại không dám.

Vừa nhẫn nhịn vừa lúng túng, vừa khát khao vừa kiêng dè.

"Tam Thất… nàng muốn làm gì… ưm."

Thiếu tướng quân toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, nuốt tiếng kêu đáng xấu hổ đó vào trong họng.

Bàn tay thiếu nữ áp sát vào ngực hắn, sự mát lạnh an ủi sự nóng nảy trên người hắn, sự mát lạnh như có thể chui vào kinh mạch, tê tê, mát lạnh, từ từ di chuyển.

Yến Độ không chỉ cảm thấy da đầu tê dại mà mỗi nơi trên người hắn đều đang tê dại.

Thế nhưng sự mát lạnh đó lại như khiến người ta nghiện, hắn tha thiết muốn nhiều hơn, muốn nó di chuyển qua nhiều nơi hơn trong cơ thể mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!