Chương 43: (Vô Đề)

Đêm đó, vạn vật tĩnh lặng.

Quỷ khí lan tỏa trong Ngu gia, mấy hạ nhân ngáp một cái, đồng loạt thiếp đi.

Cạch một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình khóa chặt then cửa chính và cửa sau của Ngu gia.

Âm thanh kim loại kéo lê trên mặt đất vang vọng trong đêm tối, đặc biệt rõ ràng.

Bốn người nhà Ngu gia chưa ngủ, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn tụ tập bàn chuyện.

Liễu thị ban ngày vô cớ ngã nhào với Hoa thị, rõ ràng là đập đầu xuống đất, thế mà bà lại cảm thấy đau miệng, như thể bị người ta tát cả chục cái vậy.

May mà đồ tiện chủng Ngu An cuối cùng cũng biết cúi đầu.

"Mẫu thân, Liễu gia chỉ là thương nhân, bên đại cữu mẫu cũng chỉ là một nông hộ, bà ấy làm thế nào mà thuyết phục được mấy nhà quyền quý kia bỏ qua cho chúng ta?" Ngu Mẫn Văn tò mò vô cùng.

Liễu thị lấy quà của Yến Độ mang đi bám víu quyền quý, sau khi các nhà quyền quý đó trả lại quà cho Yến Độ nhưng lại không tha cho họ.

Ngu gia gần đây không có một ngày yên ổn, hậu sự của Ngu Đường cũng làm qua loa, không ai có tâm trạng đi đốt cho nàng ta hai tờ giấy.

Liễu thị mặt lộ vẻ đắc ý: "Đại cữu mẫu của con không phải là nông hộ bình thường đâu, không uổng công những năm nay ta cho bà ấy nhiều lợi ích, lúc quan trọng cuối cùng cũng có tác dụng."

Trong số những món quà Yến Độ gửi đến có một miếng ngọc bội ba con thỏ ôm mặt trăng, bà ta đã mang đi nịnh nọt Hoa thị. Ban đầu Hoa thị đến tận cửa, bà ta còn tưởng là đến gây sự, không ngờ, đối phương lại đến giúp đỡ trong lúc khó khăn!

"Phu quân cũng yên tâm, tẩu tẩu của ta đã nói, đã có người đến Lễ bộ nói giúp cho ông, sau này sẽ không có ai làm khó ông nữa."

Mắt Ngu Kính lóe lên tia sáng: "Không biết đại tẩu đi nhờ ai giúp, chúng ta nên đến tạ ơn mới phải."

Bốn người đang toan tính thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động lạ, như ai đó đang đập cửa.

"Ai đó!" Ngu Mẫn Võ đứng dậy trước tiên, miệng mắng: "Tên nô bộc nào không có mắt…"

Hắn bước nhanh ra mở cửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt Ngu Mẫn Võ tái nhợt, ngã ngồi xuống đất.

"Sao vậy?"

Ba người còn lại cũng theo ra.

Liễu thị: "A!!!!"

Chân Ngu Kính mềm nhũn, Ngu Mẫn Văn liên tục lùi lại.

Ngoài cửa, "Ngu Đường" mở đôi mắt chết không nhắm, miệng phả ra một luồng khí lạnh: "Hơ hơ——"

"Đến… chơi với… ta… đi——"

Nước tẩy trang

"Hơ hơ—— khà khà——"

Nàng ta giơ cao con dao chặt xương, lao vào.

"A a a a!!!!"

Tiếng hét xé tan màn đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!