Chương 42: (Vô Đề)

Yến Độ cao gần chín thước, Tam Thất cũng được sáu thước rưỡi, còn Ngu An… vừa vặn được sáu thước.

Trước mặt Yến Độ, hắn thật sự nhỏ như một con gà con.

Yến Thiếu tướng quân duỗi tay một cái, tóm gọn hắn dễ như trở bàn tay!

Tình cảnh lúc này nhìn qua, Yến Thiếu tướng quân còn giống đại phản diện hơn cả Liễu thị và Hoa thị.

"Không muốn chịu khổ thì đừng cử động lung tung nữa." Yến Độ vừa nói xong, Ngu An lập tức vùng vẫy mạnh hơn. Đúng lúc hắn bộc phát sức trâu, Yến Độ đột nhiên thả tay.

Bịch.

Ngu An ngã chổng vó, hồn suýt nữa bay xa hai dặm. Hắn còn chưa kịp định thần đã thấy Yến Độ ngồi xổm xuống, tay nhanh như chớp nắm lấy mắt cá chân bị trật khớp của hắn, một cú nắn xương.

Rắc!

Mắt cá chân đã về đúng vị trí, Ngu An thậm chí còn chưa kịp hét lên.

Lần này hắn không cần ngẩng đầu cũng có thể đối diện với Yến Độ, nhưng khuôn mặt vốn đã sưng đỏ của hắn lại càng đỏ hơn.

"Lợi hại, lợi hại, lợi hại!" Tam Thất vỗ tay: "Chiêu dương đông kích tây này đối phó với nó quả nhiên có hiệu quả, nhân lúc nó không để ý liền chữa khỏi cho nó rồi!"

"Ngươi, các ngươi…" Ngu An bị tức đến ngơ ngẩn.

Hai người này là người gì vậy?!

"Nói ngắn gọn," Tam Thất cũng ngồi xổm xuống: "Những chuyện ngươi làm cho ta, ta đều biết cả rồi."

Ánh mắt Ngu An lấp lóe, hắn tránh ánh mắt, chống cự quay đầu đi: "Đừng tự mình đa tình, ai mà làm gì cho ngươi, đồ ngốc…"

Tam Thất duỗi tay, bóp miệng hắn, trực tiếp ngắt lời chửi thề của hắn.

Mắt Ngu An trợn tròn.

Tam Thất: "Ta thừa nhận trước đây đầu óc và mắt ta có vấn đề, nhưng ta không chấp nhận ngươi lật lại quá khứ đen tối của ta để chửi ta đâu nhé."

Đúng vậy, trước đây Ngu An và Tam Thất chỉ nói với nhau ba câu, ngay cả khi Tam Thất đưa thuốc và sách cho hắn, tiểu tử này cũng không đổi cái miệng độc, nói với nàng:

—— Đồ ngốc.

—— Ngươi thật ngốc.

—— Ngươi sẽ ngốc đến chết mất thôi.

Ừm… trước đây đúng là đầu óc Tam Thất có vấn đề, mắt còn mù, cũng không trách người ta chửi nàng ngốc…à, không phải chửi, mà là trình bày sự thật.

"Chuyện Liễu thị và đại tẩu của bà ta bảo ngươi đến tiếp cận ta, ta đều biết cả rồi." Tam Thất nói: "Ta có thể giúp ngươi rời khỏi Ngu gia, cũng có thể cứu tiểu nương của ngươi ra, ngươi nghĩ sao?"

Ngu An nghe thấy câu này, phản ứng giống như Tam Thất đã đoán.

Hắn không hề lộ ra vẻ biết ơn hay hy vọng gì, mà vô cùng bình tĩnh thậm chí lạnh lùng nói: "Rồi sao nữa? Bỏ qua thù hận, về làm ruộng nuôi gà chờ chết à?"

"Ngu Tam Thất, ngươi có thể tha cho Ngu gia không? Chính ngươi cũng không làm được."

"Ta có năng lực để tiêu diệt Ngu gia." Tam Thất tiếp tục phát ngôn thẳng thắn: "Nhưng bây giờ ngươi không có, ngay cả ngón chân út của Yến Độ ngươi cũng không đánh lại."

Ngu An: !!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!