Nếu không có Lam Nguyệt ma ma ngăn cản, đôi tổ tôn lão phu nhân và Sở Thiên Bảo của Bác Viễn Hầu phủ có lẽ đã bị đánh chết tại chỗ.
Hứa lão Thái quân nắm lấy tóc lão yêu bà chết tiệt đó kéo như kéo một con chó chết, kéo lê bà ta cùng nữ nhi và nội tôn vào cung đòi một lời giải thích!
Hôm nay mọi người đều đã mở rộng tầm mắt.
Kết cục của lão phu nhân và Sở Thiên Bảo khỏi cần nghĩ cũng biết, có Lam Nguyệt ma ma và bao nhiêu nhân chứng, đôi tổ tôn này muốn chối cãi cũng không được.
Bác Viễn Hầu phủ lần này là hoàn toàn tiêu đời.
Lão yêu bà này và nội tôn béo của bà ta, nếu thật sự luận tội cũng có thể là tội khi quân.
Nhưng Hoàng đế cũng là một người thâm độc, ngài hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản của Bác Viễn Hầu phủ, một nửa thuộc về Hứa tam nương tử, đôi tổ tôn này bị giáng làm thường dân, và phạt họ cả đời không được rời khỏi kinh thành.
Thậm chí trong chiếu chỉ còn ghi rõ — đã thương nội tôn đến vậy thì cứ nuôi nó suốt đời đi. Lại còn thêm một câu: hai người sống chết có nhau, ai chết trước thì người còn lại phải tuẫn táng theo.
Lão yêu bà chết tiệt đó còn sống được bao nhiêu năm? Sở Thiên Bảo đó đã sớm bị nuôi thành phế vật, chiêu này của Hoàng đế quả là thâm độc, chính là muốn đôi tổ tôn này tự dày vò lẫn nhau.
Tuy nhiên, đây đều là chuyện sau này.
…
…
Trở lại hiện tại, trước khi Lam Nguyệt ma ma về cung đã đặc biệt tìm Yến Độ.
"
"Bất ngờ" lần này của Thiếu tướng quân, suýt nữa thành "kinh hãi" rồi đó." Lam Nguyệt ma ma hạ thấp giọng: "Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ hỏi, Thiếu tướng quân nhớ vào cung giải thích."
"Cô mẫu thông minh, nhất định sẽ đoán ra được."
Lam Nguyệt ma ma: "…Nếu không đoán ra được thì sao?"
Yến Độ: "Vậy thì không đoán ra được thôi."
Lam Nguyệt ma ma: "…"
Tên tiểu ma đầu này.
Bà lại một lần nữa cảm nhận được cái tâm muốn đánh điệt tử của Yến Hoàng hậu.
Lam Nguyệt ma ma cũng khá ngứa tay, nhưng khi đối diện với đôi mắt tròn xoe đen trắng rõ ràng bên cạnh, Lam Nguyệt ma ma lập tức trở nên đoan trang hiền từ: "Đây chính là Minh Hoa Quận chúa phải không?"
Tam Thất gật đầu: "Chào Ma ma."
Lam Nguyệt ma ma hôm nay đã quan sát suốt, nhìn ra được không ít điều.
Không chỉ là sự "đặc biệt" của Thiếu tướng quân đối với vị Minh Hoa Quận chúa này mà chính bản thân vị tiểu Quận chúa này, cũng rất "đặc biệt".
Lam Nguyệt ma ma ở trong cung nhiều năm, anh mắt luôn tinh tường. Bà luôn cảm thấy, trên người vị tiểu Quận chúa này có gì đó bí ẩn, bất kể là thái độ của Định Bắc Hầu phủ đối với nàng hay là sự "tự thú" đột ngột của đôi tổ tôn Bác Viễn Hầu phủ, hình như… đều có liên quan mật thiết đến nàng?
"Hoàng hậu nương nương bảo lão nô thay mặt truyền lời, Quận chúa cứ xem Tướng quân phủ như nhà mình, nếu có cần gì cứ bảo Thiếu tướng quân đi lo liệu, đừng khách sáo."
Tam Thất gật đầu, rất thành thật nói: "Cảm ơn Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thật tốt! Giống như Yến Thiếu tướng quân vậy!"
"Đúng rồi, nếu cao dưỡng nhan của nương nương dùng hết, có thể bảo Thiếu tướng quân truyền lời, ta sẽ chuẩn bị thêm cho nương nương."
Nụ cười của Lam Nguyệt ma ma càng sâu hơn, bà nhìn Yến Độ một cách đầy ý vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!