Yến Độ và Tam Thất vừa lộ diện.
Hài tử và đám chó lập tức im như thóc.
Sở Thiên Bảo trước mặt Yến Độ chẳng khác nào một cục thịt ngu ngốc, chỉ cần Yến thiếu tướng quân tung một cước, cục thịt này có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Lão phu nhân cũng lập tức cũng ngoan ngoãn.
Một giây sau, Hứa tam nương tử và Hứa lão Thái quân vốn đang ngồi yên bất động đều đứng dậy, Tam Thất vừa qua, họ liền thân mật nắm lấy tay Tam Thất, gọi Tam Thất mau ngồi xuống.
Lão phu nhân thấy vậy mặt cứng đờ, sắc mặt khó coi không che giấu được nữa.
Bà ta nghi ngờ nhìn Tam Thất: "Tam tiểu thư Ngu gia?"
Tam Thất liếc nhìn bà ta một cái, không thèm để ý.
Lão phu nhân cảm thấy mất mặt, cười giả lả nói: "Lão thân quên mất, bây giờ nên gọi là Minh Hoa Quận chúa rồi."
"Không biết Minh Hoa Quận chúa từ khi nào lại thân thiết với Định Bắc Hầu phủ như vậy? Nói đến mới nhớ, Quận chúa và Sở Nguyệt Bạch có hôn ước, hôm nay Quận chúa đến không lẽ là đến tiễn công bà tương lai một đoạn đường cuối cùng?"
(Công bà: ba mẹ chồng)
Lời này của lão phu nhân rõ ràng đầy ác ý.
…
Tam Thất ấn tay Hứa lão Thái quân đang định phát tác xuống, nghiêng đầu nhìn qua: "Đúng là đến tiễn một đoạn đường cuối cùng, nhưng không phải tiễn họ."
Lão phu nhân cảm thấy lời nói của Tam Thất có ẩn ý, đang định mở miệng thì bên cạnh truyền đến một tiếng kêu r. ên.
Bà ta quay đầu lại, tim suýt nữa nhảy ra ngoài: "Yến…Yến Thiếu tướng quân, ngài…ngài định làm gì?"
Tay Yến Độ đang bóp gáy Sở Thiên Bảo, hài tử trong tay hắn run như một con cút béo.
"Yến mỗ thấy hài tử này cốt cách kỳ lạ," Yến Độ giọng điệu điềm tĩnh nhưng lực tay không hề thả lỏng: "Lão phu nhân có chuyện thì cứ nói từ từ, Yến mỗ cũng có thể từ từ sờ nắn xương cốt cho lệnh tôn."
Ngón tay hắn hơi dùng sức, Sở Thiên Bảo kêu thảm một tiếng, lão phu nhân suýt nữa ngất luôn tại chỗ.
Bà ta gần như muốn xông lên liều mạng với Yến Độ thì đột nhiên một tiếng ho vang lên.
Là Lam Nguyệt ma ma phụng chỉ của Hoàng hậu đến, mọi người trên đài quan sát bao gồm cả quan giám trảm đều lập tức hành lễ.
Lam Nguyệt ma ma nói đơn giản vài câu với quan giám trảm rồi lên đài. Lão phu nhân cũng không ngờ Hoàng hậu còn cử người đến, nhưng lúc này Lam Nguyệt ma ma trong mắt bà ta như một vị cứu tinh.
"Lam Nguyệt ma ma, ma ma đến đúng lúc lắm, mau bảo Yến Thiếu tướng quân thả nội tôn của ta ra!"
Lam Nguyệt ma ma trong lòng cười lạnh nhưng mặt lại giả vờ nghi hoặc: "Nội tôn? Hứa tam nương tử không có nhi tử mà?"
"Là…là hài tử sắp được nhận nuôi, chẳng phải là nội tôn của lão thân sao."
Lam Nguyệt ma ma liếc nhìn Sở Thiên Bảo đó: "ồ" một tiếng: "Chưa nhận nuôi mà."
Lòng lão phu nhân thắt lại, Lam Nguyệt ma ma lại không cho bà ta cơ hội mở miệng: "Sắp hành hình rồi, đều im lặng xem đi."
Yến Độ cũng nể mặt buông tay, Sở Thiên Bảo lập tức nhào vào lòng lão phu nhân, ánh mắt nhỏ oán độc liếc về phía Yến Độ và Tam Thất.
Tam Thất lén lút giơ ngón tay cái với Yến Độ, lại làm thêm một động tác như "nắm chặt".
Yến Thiếu tướng quân không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền bóp ngay yết hầu người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!