Yến Độ ôm đi một chậu đỗ quyên Vân Cẩm.
Vẫn còn lại năm chậu chưa mang đi, trước khi rời đi hắn còn nghiêm túc dặn dò Lam Nguyệt ma ma phải chăm sóc cẩn thận mấy chậu còn lại.
Yến Hoàng hậu đau lòng ôm lấy ngực, lúc này mới giật mình nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy chỉ tay ra cửa: "Lời cuối cùng của tiểu tử hỗn xược đó là có ý gì? Không lẽ nó còn đang nhắm đến mấy chậu đỗ quyên còn lại?"
"Không đúng." Yến Hoàng hậu đi đi lại lại: "Thẩm mỹ như con chó đất của nó làm sao biết thưởng hoa, đây là mượn hoa kính Phật."
Lam Nguyệt ma ma không kìm được mà cười. Cả kinh thành này ai mà không khen tướng mạo của Thiếu tướng quân sánh ngang với tiên nhân trên trời. Những năm đầu cũng vì tướng mạo này mà nhiều người đều cảm thấy hắn không phải là người luyện võ.
Đám công tử nhà quyền quý trong kinh thành từng lấy đó làm trò cười, nhưng sau đó đều lần lượt bị Yến Độ treo lủng lẳng lên cây, từ đó mới ngoan ngoãn lại.
"Lão nô nghĩ hoa này chỉ có thể là tặng cho vị Minh Hoa Quận chúa đó." Lam Nguyệt ma ma dừng lại một chút, nói: "Nương nương, có cần lão nô đi dò hỏi thêm về con người của vị Quận chúa đó không?"
Yến Hoàng hậu xua tay: "Không cần, lần trước tiểu tử đó vào cung đã nói rồi, tiểu cô nương đó là ân nhân cứu mạng của nó."
"Nàng cứu mạng Yến Độ chính là đã cứu mạng bản cung, cả Hộ Quốc Yến thị đều ghi nhớ ơn này!"
"Huống hồ, chuyện cần điều tra, chẳng phải đã sớm tra rõ rồi sao?"
…
…
"Nhà họ Ngu đó chính là một ổ hổ sói, một tiểu cô nương như nàng có can đảm đoạn tuyệt, hành động này tuy có trái với đạo hiếu…" Yến Hoàng hậu dừng lại, đảo mắt: "Nhưng gặp phải loại người thân như thế thì nói gì đến đạo hiếu? Chẳng qua là Hoàng thượng bây giờ đang đề cao hiếu đạo, thân phận của bản cung không tiện công khai ủng hộ, nếu không những lão già cổ hủ trong triều lại nhảy dựng lên."
Lam Nguyệt ma ma dở khóc dở cười: "Nương nương…"
"Được rồi, biết rồi biết rồi, một mẫu nghi thiên hạ phải chú ý thể thống." Yến Hoàng hậu ngồi lại vị trí, cười nói: "Chuyện của người trẻ cứ để họ tự xử lý."
"Ta còn mong có người có thể khiến tiểu tử hỗn xược Yến Độ đó động lòng phàm. Nhà họ Yến chỉ còn lại nó là độc đinh, Hoàng thượng muốn ban hôn cho nó mà cứ vừa nhắc đến ban hôn là nó lại chạy đi đánh giặc dẹp loạn!"
"Năm đó nó lén lút đi tòng quân, bản cung ngày đêm không ngủ được, chỉ sợ nó sẽ…"
Yến Hoàng hậu nói đến chuyện này, lồng ng/ực lại một trận phập phồng.
Lam Nguyệt ma ma vội vàng an ủi: "Bây giờ biên ải đã yên ổn, quốc thái dân an, Thiếu tướng quân không cần phải ra chiến trường nữa, nhất định sẽ bình an vô sự."
"Bình an là tốt nhất…"
Hoàng hậu thở dài, nét u sầu phủ lên mi tâm: "Sang năm nó đã mười chín rồi…"
Lam Nguyệt ma ma cũng lộ vẻ lo lắng.
Đúng vậy, mười chín rồi.
Năm đó Vân Hạc đạo trưởng đã từng nói, Thiếu tướng quân cứ đến số chín là gặp kiếp nạn, mà kiếp nạn năm mười chín tuổi là hung hiểm nhất. Nếu vượt qua được, tương lai một đường bằng phẳng, nếu không vượt qua được, chỉ sợ…
"Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Vân Hạc đạo trưởng sao?"
Lam Nguyệt ma ma lắc đầu.
Yến Hoàng hậu thở dài: "Cho thêm người đi, nhất định phải tìm thấy đạo trưởng trước cuối năm."
"Nương nương yên tâm, Hoàng thượng bên đó cũng rất quan tâm đến chuyện này, vẫn luôn cho người tìm."
Yến Hoàng hậu gật đầu, cố gắng nở một nụ cười: "Ngày phu thê Sở Nguyên Kỳ bị xử trảm, cứ để ngươi đi giám sát, cũng xem xem tiểu tử đó có thể làm ra "bất ngờ" gì."
"Tiện thể thay bản cung xem xét đứa trẻ tên Tam Thất đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!