Chương 37: (Vô Đề)

Tam Thất trở về Tướng quân phủ liền đi tìm Yến Độ giúp đỡ.

Đối với việc Tam Thất gặp chuyện liền nghĩ đến mình đầu tiên, Yến Thiếu tướng quân vui mừng trong lòng, sau khi nghe Tam Thất kể chi tiết nội tình, ánh mắt hắn cũng trầm xuống.

"Đợi ngày phu thê Sở Nguyên Kỳ bị xử trảm ta sẽ tìm cách để người bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng đến một chuyến."

Hoàng hậu quản lý hậu cung và tất cả các mệnh phụ trong cung, lão phu nhân Hầu phủ đó có cáo mệnh, nếu lúc đó người của Hoàng hậu có mặt chứng kiến tận mắt thì mọi việc sẽ càng vẹn toàn hơn.

(Cáo mệnh: là một sắc phong (chiếu chỉ) mà hoàng đế ban cho vợ hoặc mẹ của quan lại, nhằm ghi nhận công lao và phong tước hiệu vinh dự cho họ, dù họ không trực tiếp làm quan hay nắm giữ chức vụ gì.)

Tam Thất xoa tay, ra vẻ muốn làm một trận lớn.

Yến Độ không khỏi bật cười, thắp nến rồi gọi nàng đến dùng bữa, trước tiên gắp cho nàng một cái đùi gà.

"Đây là do đầu bếp trong phủ làm, nàng xem có hợp khẩu vị không?"

Tam Thất cắn một miếng lớn: "Ngon lắm, ngon lắm."

Tuy miệng nàng nói vậy nhưng Yến Độ vẫn nhận ra có lẽ nàng thích "tay nghề" của con dao chặt xương kia hơn.

Con dao chặt xương sau khi được dán đầy cao dán chó cũng khá ngoan ngoãn, không còn "quấy phá" nữa.

Yến Độ thấy tối nay nàng gặm đùi gà cứ như đang cắn kẻ thù, liền nhẹ giọng hỏi: "Vẫn còn tức giận vì chuyện của Như Hoa biểu tỷ sao?"

Tam Thất gật đầu: "Tam nương tử là người rất tốt, lão Thái quân và Tiểu Trường Lưu cũng đều là người tốt."

"Người tốt phải có báo đáp!" Nàng nói rất nghiêm túc: "Nhưng cho dù có được báo đáp, những vết thương đã chịu, không phải cứ báo thù trút giận rồi là có thể coi như chưa từng xảy ra."

"Điều này không công bằng, ta không thích!"

"Trên đời khó có sự công bằng tuyệt đối," Yến Độ im lặng một lúc, nhìn nàng nói: "Nhưng chúng ta có thể nỗ lực để thực hiện sự công bằng tương đối."

"Thiện có báo, ác tất trừ."

Đôi mắt nhạt màu của Thiếu tướng quân như một tấm gương, trong trẻo rõ ràng, nhưng lại như có cả một dải ngân hà lấp lánh, là một vẻ đẹp hiếm có trên đời.

Hắn là một ngọn lửa, một vầng dương rực rỡ soi sáng trắng đen.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tam Thất có thể thấy rõ màu sắc của hắn, nhiệt độ của hắn.

"Chúng ta? Cùng nhau?"

"Ừm, cùng nhau."

Tuổi trẻ luôn mang trong mình nhiệt huyết, không thể dung thứ những điều bất công của thế gian.

Bữa cơm này Tam Thất dùng rất vui vẻ, cho dù cái đùi gà lớn có hơi thiếu vị nàng cũng có thể bỏ qua.

Yến Độ nói đến chuyện ngày mai vào cung: "Cao dưỡng nhan mà nàng đưa cho Như Hoa biểu tỷ có còn không?"

Cao dưỡng nhan đó hiệu quả rất tốt, Hứa tam nương tử chỉ dùng mấy ngày, "vết khắc chữ" trên mặt đã nhạt đi không ít.

"Còn chứ." –Tam Thất bỗng nhớ ra – "Phải rồi, lần trước nói sẽ điều chế cho Hoàng hậu nương nương mà ta vẫn chưa đưa ngài, mai ngài vào cung tiện mang theo luôn nhé."

Thấy nàng vội vàng định đi lấy, Yến Độ dứt khoát đi cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!