Chương 36: (Vô Đề)

Hứa Trường Lưu vẫn có chút phóng đại, Hứa lão Thái quân và Tam nương tử cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là bất đồng ý kiến.

Hứa lão Thái quân hoàn toàn là vì đau lòng, lại thêm hận sắt không thành thép!

"Tam Thất, con thay ta khuyên nó đi, đầu óc nó thật sự là bị mỡ heo che lấp rồi! Bác Viễn Hầu phủ đã hành hạ nó như vậy mà nó còn muốn quay về!"

"Mẫu thân, con không phải…" Hứa tam nương tử muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, chỉ có thể lén lau nước mắt.

Lúc đến, Hứa Trường Lưu đã kể cho Tam Thất nguyên nhân sự việc.

Sở Nguyên Kỳ đã bị bắt về kinh, Đại Lý tự bên đó rất nhanh đã có kết quả, Sở Nguyên Kỳ và Mạnh thị đầu độc huynh trưởng, giam cầm ngược đãi trưởng tẩu Hứa tam nương, chứng cứ xác thực.

Hoàng thượng hạ lệnh xử trảm phu thê bọn họ sau ba ngày. Sở Nguyệt Bạch là nhi tử của họ, bị liên đới, kết án lưu đày.

Còn về lão phu nhân Hầu phủ, đại phòng bị hại chết là nhi tử ruột của bà, những năm nay bà luôn không hòa hợp với phu thê này, đương nhiên được vô tội phóng thích.

Chuyện đến đây đều xem như là vui cả nhà.

Nhưng vấn đề lại nảy sinh ở chuyện tước vị của Bác Viễn Hầu phủ, đại phòng chết, nhị phòng bị chém đầu, tước vị không có người kế vị.

Theo lý mà nói, tước vị này sẽ bị thu hồi.

Hoàng thượng thương xót cho hoàn cảnh của Hứa tam nương, liền hạ chỉ: Nếu Hứa tam nương còn bằng lòng trở về Hầu phủ thì chỉ cần bà nhận nuôi một hài tử, tước vị này sẽ được giữ lại cho bà.

Sắc chỉ này vừa ban xuống, vị bà bà của Hứa tam nương đã đến cửa, khóc lóc cầu xin Hứa tam nương quay về.

"Tam nương tử là còn lưu luyến tình cảm với phu quân đã khuất sao?" Tam Thất hỏi.

Hứa tam nương gật đầu: "Lúc Nguyên Nhược còn sống đối xử với ta rất chu đáo, lão phu nhân là sinh mẫu của huynh ấy, tính tình của bà tuy không tốt nhưng cũng chưa từng bạc đãi ta. Bây giờ Bác Viễn Hầu phủ chỉ còn lại một mình bà ấy nên…"

Hứa lão Thái quân tức giận dậm chân: "Lão yêu bà đó chính là biết con lòng dạ mềm yếu! Nếu bà ta có lương tâm, biết con những năm nay chịu khổ thì đã không nên mặt dày vô sỉ đến cửa cầu xin con quay về!"

"Bà ta nói nghe hay lắm, chính là muốn con thay nhi tử bà ta ở góa, muốn tiếp tục làm Bác Viễn Hầu lão phu nhân của bà ta!"

"Nội tổ mẫu, người đừng tức giận nữa, mau uống hai ngụm trà đi!" Hứa Trường Lưu vội vàng bưng trà an thần đến.

Ngưu phu nhân ở bên cạnh nghe mà khó chịu vô cùng, theo tính cách của bà, bà thật sự muốn nói vài câu.

Hứa tam nương tử hồ đồ quá!

Tam Thất khẽ thở dài: "Có một chuyện con vốn định đợi khi sức khỏe của Tam nương tử tốt hơn một chút rồi mới nói nhưng bây giờ không nói không được rồi."

Mọi người nhìn về phía nàng, Tam Thất cũng không úp mở: "Tam nương tử, Bác Viễn Hầu phủ không phải là không có người kế vị, hôm đó lúc cứu người con đã nhìn tướng mạo Bác Viễn Hầu lão phu nhân từ xa, bà ấy hẳn là còn có một nội tôn."

Hơi thở của Hứa tam nương tử tắc nghẹn, giọng nói run rẩy: "Ý của con là…phu quân của ta, huynh ấy…huynh…"

Hứa Trường Lưu tức giận: "Sở Nguyên Nhược lúc còn sống đã có ngoại thất tử ở ngoài?!"

(Ngoại thất tử: con của ngoại thất bên ngoài)

Tam Thất gật đầu.

Hứa tam nương tử suýt nữa thì ngã ngửa, toàn thân bà run rẩy, những năm bị giam cầm đầy tủi nhục, bà đã bao nhiêu lần muốn tìm đến cái chết nhưng đều nén lại, chính là để báo thù cho mình và cho Sở Nguyên Nhược.

Bà cứ ngỡ mình và Sở Nguyên Nhược tình cảm sâu đậm, nhưng cuối cùng…ông ta cũng đã lừa dối bà?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!