Sau khi Tề Thượng thư tỉnh táo, lại ôm đùi cầu xin tha thứ, lại tự tát vào miệng mình bôm bốp.
Hành động của ông ta quá nhanh, ra tay quá tàn nhẫn, lòng hối hận quá chân thành, trực tiếp chấn động cả hiện trường.
Cơn giận của Ngưu phu nhân không thể nói là đã tan hết nhưng biết chuyện này có yêu dị, ý định làm góa phụ tạm thời cũng thu lại.
"Xin Quận chúa chỉ điểm, cái thứ mà tên phụ bạc này nôn ra rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Tề Thượng thư vừa uất ức vừa lo lắng, ông ta thật sự không phải là kẻ phụ bạc.
"Là hạt giống hoa tâm." Tam Thất giải thích:
"Tề Thượng thư là họa từ miệng vào, thứ ngài ăn gọi là "thủy tâm dương hoa", người tình cảm chung thủy ăn vào sẽ thay lòng đổi dạ."
"Còn kẻ vốn đã đa tình ăn vào sẽ càng thêm trầm trọng, điên cuồng rung động với người khác, mỗi lần rung động, trên tim sẽ nở ra một bông hoa dương, cho đến khi cả trái tim bị hoa dương bao phủ sẽ biến thành một trái tim hoa tâm thật sự."
(Hoa tâm: nghĩa đen là "trái tim hoa" hoặc "tâm đa tình", dùng đế ám chỉ tính cách đa tình, không chung thủy, thích trăng hoa)
Tam Thất dừng một chút, nhìn hai người: "Khi hoa tâm trưởng thành cũng là ngày trái tim nhảy ra khỏi cơ thể."
Sắc mặt Ngưu phu nhân và Tề Thượng thư đều thay đổi.
…
Ngưu phu nhân dữ dội đập vào cánh tay Tề Thượng thư: "Đáng đời ông ăn bậy, ăn gì không ăn lại đi ăn "thủy tâm dương hoa"? Suýt nữa là mất mạng rồi thấy chưa?"
"Rốt cuộc ông đã ăn thứ quỷ quái này ở đâu?"
"Còn ngoại thất khiến ông thay lòng đổi dạ rốt cuộc là ai?"
Tề Thượng thư giải thích: "Làm gì có ngoại thất nào, đó chỉ là một…" mặt ông ta đỏ bừng, không nói nên lời.
Thứ gọi là "ngoại thất" kia thực chất là một bà lão đổ phân đêm!
Ông ta trên đường về nhà gặp được, liền "nhất kiến chung tình" với bà lão đổ phân đêm!
Tề Thượng thư nghĩ lại mà thấy như một cơn ác mộng, tuổi của bà lão đó có thể làm mẫu thân ông ta rồi!
May mà tuy ông ta trúng chiêu nhưng trong sạch vẫn còn, không xảy ra chuyện gì với bà lão kia, nếu không không cần Ngưu phu nhân ra tay, Tề Thượng thư cũng tự để bà làm quả phụ luôn cho xong!
Tam Thất đồng cảm liếc nhìn Tề Thượng thư.
Thì… suýt nữa là tiết tháo cuối đời không giữ được, dù sao, nếu không phải nàng cho Khôi Nhất bắt người bỏ bao tải mang về, có khi lúc này Tề Thượng thư đã cùng bà lão kia sét đánh lửa rền rồi.
Nhưng có một điểm Ngưu phu nhân nói đúng, "thủy tâm dương hoa" đó đúng là thứ quỷ quái.
Hơn nữa còn là do người mà nàng quen biết làm ra thứ quỷ quái đó.
Nhưng đối phương đáng lẽ phải ở thôn Hoàng Tuyền chứ?
Tuy Tam Thất do Mạnh bà bà nuôi dưỡng nhưng lại ăn cơm trăm nhà lớn lên. Mạnh bà bà chỉ có tài nấu canh là tuyệt đỉnh, các món khác, thật sự là khó nuốt.
Nhưng Tiết thẩm trong thôn lại nấu ăn rất ngon. Món "thủy tâm dương hoa" này là do bà tự sáng tạo ra. Nhưng Tiết thẩm không cho nàng ăn, chỉ dạy nàng cách nấu, còn dặn dò nàng: Món ăn này là dùng để trừng phạt những kẻ lăng nhăng, thấy một yêu một.
Cho nên Tiết thẩm không thể nào mang món ăn này ra hại người được!
Nhưng trên đời này, ngoài Tiết thẩm ra còn ai biết làm món này nữa?
Lúc Tam Thất đang suy nghĩ thì Tề Thượng thư cũng đang trầm tư, ông ta đột ngột vỗ vào trán: "Ta nhớ ra rồi! Hôm kia, đúng rồi! Chính là hôm kia, ta cùng mấy vị đồng liêu dùng bữa tối ở Thao Thiết Trai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!