Khôi Nhất quả không hổ là người làm ám vệ, tố chất tâm lý thật mạnh.
Sau khi hắn nhận lá bùa thấy quỷ, ánh mắt rơi lên người Tam Thất, đồng tử rõ ràng đang run rẩy nhưng biểu cảm lại không có chút thay đổi.
Mũi chân Tam Thất khẽ nhấc lên rồi lại đạp xuống, đây là một động tác nhỏ rất khó nhận ra.
Trong bóng của nàng toàn là những "con quỷ" bị nàng nuốt chửng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người sống làm đồng liêu, đám quỷ này có chút phấn khích, muốn thò đầu ra chào hỏi.
Vừa mới ló đầu ra là một con quỷ treo cổ, lưỡi dài đến nửa mét, Tam Thất sợ dọa Khôi Nhất, liền một chân đạp gãy lưỡi con quỷ treo cổ đó.
Nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười thân thiện với Khôi Nhất, vô cùng hiền lành vô hại.
Khôi Nhất: "…"
Nói thật, tại sao Thiếu tướng quân lại cảm thấy Minh Hoa Quận chúa cần người bảo vệ?
Khôi Nhất lần đầu tiên cảm thấy mình mới là người cần được bảo vệ hơn.
Sau đó Khôi Nhất bình tĩnh chắp tay cáo lui.
…
Tam Thất nhìn hắn rời đi, khen ngợi: "Khôi Nhất thật ổn định, vừa rồi có một con quỷ treo cổ thè lưỡi ra chào hắn mà hắn cũng không hề biến sắc."
"Yến Độ, tố chất ám vệ của ngài thật cao!"
Yến Độ: "…"
Thiếu tướng quân cúi đầu, đã bắt đầu nghĩ xem nên tăng cho Khôi Nhất bao nhiêu tiền lương tháng.
"Lá bùa thấy quỷ đó, có thể tặng ta một tờ không?" Yến Độ chuyển chủ đề.
Tam Thất nhìn hắn, ánh mắt trong veo: "Ngài vốn đã thấy được quỷ mà, phải không?"
Màu mắt của Yến Độ cực nhạt, trong như gương sáng, một đôi mắt sạch sẽ như vậy, quỷ vật ở trước mặt hắn không thể nào ẩn mình được.
Yến Độ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Lúc nhỏ quả thật có thể thấy quỷ, vị đạo trưởng mà cô mẫu mời đến đã giúp ta phong lại thiên nhãn, sau đó thì không thấy nữa."
"Vậy ngài tốt nhất vẫn là không nên thấy thì hơn." Tam Thất trầm ngâm nói: "Qua năm mới là đến kiếp nạn số chín của ngài, vị đạo trưởng kia có thể bảo vệ ngài lâu như vậy chắc chắn là có bản lĩnh thật sự, bố trí mà ông ấy đặt ra tốt nhất không nên dễ dàng phá vỡ."
Yến Độ có chút thất vọng nhưng cũng không ép buộc.
Tam Thất lại cùng hắn nói về đề nghị của Hứa lão Thái quân, Yến Độ cũng tán thành.
"Chuyện nàng đoạn tuyệt tình thân với Ngu gia, nếu có thể qua được Lễ bộ Thượng thư thì sẽ không ai có thể chỉ trích được nữa, lão Thái quân cân nhắc rất chu toàn."
"Hơn nữa, dạo này Ngu phu nhân chắc cũng không rảnh mà gây sự với nàng đâu."
Yến Độ và Tam Thất nhìn nhau cười.
Ngu Đường chết rồi, Ngu gia không phải chuẩn bị tang sự sao?
"Nhưng cũng phải đề phòng họ chó cùng rứt giậu." Yến Độ đi đến trước kệ trưng đồ cổ lấy xuống một chiếc hộp đưa cho Tam Thất: "Nàng xem những thứ này trước đi."
Tam Thất mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh như mỡ và một chiếc nhẫn ngọc ấm áp.
Chính là những món quà bị Liễu thị mang đi tặng người.
"Cái này e là không phải Ngu gia trả lại đâu nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!