Chương 29: (Vô Đề)

Lúc Hứa Trường Lưu thấy Tam Thất, miệng trề ra có thể treo được một cái bình dầu.

"Tam Thất tỷ, tỷ quá đáng rồi. Có phải nếu ta không đến mời tỷ, tỷ sẽ không đến chỗ ta không?" Hắn ta lẩm bẩm oán trách: "Hôm qua tỷ đã hứa sẽ đến, ta đã đợi tỷ cả ngày!"

Tam Thất hôm qua chỉ lo làm "canh an thần giữ ấm" ở Tướng quân phủ nên không để ý đến bên Định Bắc Hầu phủ, nhưng cũng đã cho người mang không ít nước tuyết tùng bách đến Hầu phủ.

"Ừm, là ta thất hứa không đúng." Tam Thất gật đầu, lắc lắc túi nước trong tay: "Ta đã đặc biệt pha một loại canh ấm mới cho Tam nương tử làm quà xin lỗi, được không?"

Hứa Trường Lưu nuốt nước bọt, "canh ấm" hôm qua hắn ta cũng đã uống, thơm đến mức sắp mê mẩn rồi.

Loại đặc biệt này chắc chắn còn tuyệt vời hơn!

"Tỷ của ta, tỷ tỷ ruột của ta! Tỷ nói thế là khách sáo rồi, cái đó… hì hì, ta có thể nếm một ngụm không? Chỉ một ngụm thôi!"

Nam Tầm bên cạnh len lén cười, Hứa Trường Lưu tức giận nói: "Nam Tầm, ngươi đừng có cười! Ngươi suốt ngày theo tỷ của ta, có đồ tốt chắc chắn là được ăn trước! Đừng có ăn no rồi quay ra cười người đói!"

"Cũng đúng." Nam Tầm sờ bụng: "Theo Quận chúa không dám nói gì khác, nhưng món canh thơm phức kia thì no nê lắm!"

Trường Lưu Thế tử suýt nữa tức thành con cá nóc.

"Được rồi, mau đi thôi." Tam Thất thúc giục họ nhanh chóng đi, lúc sắp đến cửa chân nàng lại dừng lại, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu.

Binh lính gác cổng vội vàng vào, thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Hôm nay gió tuyết lớn quá, Quận chúa tốt nhất là đừng ra ngoài."

Hứa Trường Lưu: "Tam Thất tỷ còn phải đến phủ của ta nữa."

Vẻ mặt binh lính đó khó xử, ngoài cửa phủ cũng đã có động tĩnh.

Hứa Trường Lưu nhíu mày: "Ai đang ồn ào ở ngoài?"

Binh lính thấy không giấu được nữa, đành phải nói: "Là Ngu phu nhân đến… bà…bà ấy đang quỳ ở ngoài, nhất định đòi gặp Quận chúa."

Sắc mặt Hứa Trường Lưu lập tức khó coi.

"Tam Thất tỷ, tỷ không thể ra ngoài được! Đám người nhà họ Ngu này điên rồi hay sao, còn nghĩ ra cái trò đê tiện này, rõ ràng là muốn ép tỷ xuất hiện!"

Người đến là Liễu thị.

Cho dù chuyện Tam Thất đoạn tuyệt với nhà họ Ngu đã là chuyện ai cũng biết, nhưng trong mắt mọi người, quan hệ của Tam Thất và nhà họ Ngu vẫn không thể cắt đứt.

Chuyện phụ mẫu và con cái đoạn tuyệt từ xưa đến nay không phải là không có, nhưng đều là phụ mẫu ruồng bỏ con cái.

Không có tiền lệ con cái ruồng bỏ phụ mẫu.

Tuy nói ngày đó có Yến Độ làm chứng, là Ngu Kính bất nhân bất nghĩa trước không cần nữ nhi Tam Thất cho nên Tam Thất mới đoạn tuyệt. Nhưng dù sao cũng chỉ là bằng miệng, thư đoạn tuyệt chưa viết, nhà họ Ngu cũng chưa ký tên, điểm chỉ.

Liễu thị là sinh mẫu, trời tuyết lớn quỳ trong tuyết cầu xin gặp nữ nhi mình, chỉ riêng điểm này, nếu Tam Thất tránh không gặp, đổi lại là một cô nương bình thường, dư luận cũng có thể dìm chết nàng!

"Cứ nói Tam Thất tỷ không ở Tướng quân phủ, ở Định Bắc Hầu phủ của ta!"

"Ta muốn xem xem, Ngu đại nương tử này có mặt mũi đến cửa Định Bắc Hầu phủ của ta quỳ không!"

Hứa Trường Lưu tức giận không kìm được nhưng Tam Thất lại rất bình tĩnh.

"Không sao, tránh cũng không tránh được, gặp bà ta một lần thì có sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!