Chương 248: (Vô Đề)

Yến Độ nói sẽ rời nhà một thời gian, và quả thật, hắn đi mất tăm. Hắn thần thần bí bí, chẳng ai biết hắn đi đâu, làm gì.

Tam Thất có chút phỏng đoán, nghi ngờ Yến Độ có phải đang chuẩn bị cho mình một bất ngờ trước hôn lễ không.

Tuy tò mò, háo hức muốn biết nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ là rất nhanh sau đó nàng phát hiện, không chỉ Yến Độ bí ẩn, chơi trò "mất tích".

Những "người" khác bên cạnh nàng cũng thường xuyên không thấy bóng quỷ.

Ban đầu Tam Thất cũng không để ý, dù sao địa phủ tái thiết, oán khí của con quỷ trâu ngựa Phục Thành kia sắp có thể diệt thế lần nữa rồi, thỉnh thoảng lại lên bắt người xuống làm việc, đừng nói là Tiểu Vương, ngay cả Khôi Nhất và Văn Thư cũng không thoát khỏi.

Phục Thành còn nói rất hùng hồn rằng: "Tuy Khôi Nhất và Văn Thư là quỷ của Tam Thất nhưng họ là âm sai, âm sai thì phải làm việc cho địa phủ!" Có lý không?

Cũng có lý thật.

Cho đến một ngày, Tam Thất ngủ dậy, muốn tìm người lại không tìm thấy một bóng quỷ nào.

Đại Vương đang ngủ ngáy trong ổ mèo của nó, Tam Thất không làm phiền, tự mình đi dạo một vòng quanh hai phủ, nhất thời cảm thấy có chút vắng vẻ.

Nàng lại gửi tin cho Vân Bất Ngạ, kết quả là viên bánh trôi này cũng không ở kinh thành, nói là đi cùng Vân Hạc đạo trưởng về sư môn dưỡng thương.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, Tam Thất nhất thời có chút không quen.

Mãi đến trưa, Ngu An với đôi mắt thâm quầng vội vã từ bên ngoài trở về. Tam Thất thấy bộ dạng hồn phách như mất phân nửa, vùi đầu ăn cơm như điên của hắn, không nhịn được cười: "Ngươi bị quỷ đói nhập à?"

Ngu An hai miếng giải quyết một cái màn thầu lớn, nghẹn đến trợn trắng mắt, lại tu một cốc trà nóng, ợ một cái rồi mới có thời gian nói chuyện:

"Không chỉ quỷ đói, quỷ gì ta cũng gặp rồi, bọn chúng cứ la hét inh ỏi, đầu ta đau như búa bổ."

Ngu An là suối nguồn Hoàng Tuyền, địa phủ tái thiết, tất nhiên không thể thiếu Hoàng Tuyền.

Nước Hoàng Tuyền có thể chở vong hồn, nước tụ thành sông, chính là Vong Xuyên, có thể gột rửa oán niệm của vong hồn.

Chỉ là suối nguồn Hoàng Tuyền Ngu An này vẫn còn là một hài tử, muốn tụ thành Vong Xuyên còn cần chút thời gian. Phục Thành cai quản thuộc hạ từ trước đến nay không hề mềm lòng, tất nhiên sẽ không tha cho Ngu An.

Chỉ là Ngu An bây giờ cũng còn là một con người, hắn còn muốn thi khoa cử đỗ trạng nguyên, ban ngày phần lớn thời gian đều ở Quốc Tử Giám, thỉnh thoảng cũng bị Tuần Dạ Nhân gọi đi giúp đỡ.

Đến đêm, hắn lại phải ly hồn về địa phủ làm việc.

Có thể nói là bận tối mắt tối mũi, không có chút thời gian rảnh rỗi.

Năm xưa Lân Diễm giấu suối nguồn Hoàng Tuyền trong hồn phách Ngu An, vốn là muốn cho Tam Thất một nhát dao lạnh, nhưng bị Tam Thất và Yến Độ một loạt chiêu thức lừa vào bẫy, "con át chủ bài" Ngu An này ngược lại không có đất dụng võ.

Thế là Phục Thành lại có cớ.

Acnes

Nào là lúc chiến sự ngươi chẳng có tác dụng gì, vậy thì sau chiến sự ngươi phải làm việc gấp đôi.

"Tỷ tỷ, tên Phục Thành đó… tên Phục Thành đó quả thực không phải người!" Ngu An uất ức đập bàn: "Hắn tự mình không làm người, còn không coi ta là người!"

Tam Thất lặng lẽ múc cho Ngu An một bát canh, phân xử công bằng: "Nói chính xác thì hắn cũng không thể làm người, ngươi cũng không hẳn là người."

Ngu An bị nghẹn, ánh mắt ai oán, cầm một cái màn thầu lại nhét vào miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!