Phục Thành vừa xuất hiện, ngoài Thái Việt ra, không ai dám ở lại.
Mọi người đều biết, vị Phủ quân địa phủ mới nhậm chức này là kẻ không thể trêu vào. Vốn đã điên, thất tình cộng thêm bị ép làm trâu ngựa xong lại càng điên đến mức không còn hình quỷ nữa~
Nguồn vui duy nhất của hắn bây giờ dường như là chạy lên nhân gian xem kịch vui của Yến Độ. Thường thì ít nhất phải chế giễu một canh giờ hắn mới chịu biến đi.
Trong một canh giờ đó, nửa canh giờ mồm mép độc địa, nửa canh giờ còn lại thì đánh nhau.
Hôm nay cũng như thường lệ, điểm khác biệt duy nhất là, Phục Thành chỉ độc mồm độc miệng được nửa tuần hương, Yến Độ đã cùng hắn động thủ.
Tuy nhiên, một người một quỷ tuy đánh nhau kịch liệt nhưng vẫn giữ chừng mực. Ngoài bức tường ngăn cách giữa Tướng quân phủ và Quận chúa phủ bị phá hủy hoàn toàn, những thứ khác, ngay cả một mảng cỏ cũng không bị tróc.
Thái Việt ban đầu còn hùa theo hóng chuyện, về sau hắn cũng lười xem, bỏ lại một người một quỷ, tự đi tìm niềm vui.
"Xem ra chuyện ở dưới vẫn chưa đủ nhiều, ngươi vẫn còn thời gian lên nhân gian gây sự." Yến Độ lau đi vết máu ở khóe môi, khuôn mặt tuấn tú trở lại như cũ.
Phục Thành xoa xoa quầng mắt thâm đen, ngay sau đó, vết thương cũng biến mất.
Theo lời của Thái Việt thì, một người một quỷ này đánh nhau chỉ là đánh cho có, vừa không đánh chết được đối phương, vừa không dám bung hết sức để đánh cho đối phương thân xác tan nát, hồn phách vỡ vụn.
…
…
Ấy vậy mà lần nào cũng phải động thủ, ban đầu còn dùng thần thông quỷ lực, về sau thì học theo người thường, hoàn toàn dựa vào võ lực, kiểu đấm phát nào ra thịt phát đó.
Phục Thành cười lạnh, liếc hắn: "Bản quân ở địa phủ bận như trâu ngựa, quay như chong chóng. Ngươi và Tiểu Hồi ở nhân gian yêu đương tình tứ, tiêu dao tự tại, đây là cái lý lẽ gì?"
Yến Độ hỏi ngược lại: "Ngươi là thân phận gì? Ta và Tam Thất lại là thân phận gì?"
"Là Phủ quân địa phủ, tái thiết địa phủ là thiên chức của ngươi."
"Ta là Hộ Quốc Tướng quân của nhân gian, Tam Thất là Hưng Quốc Quận chúa, ta và nàng tất nhiên quản chuyện nhân gian, chuyện địa phủ, tay dài không với tới."
Chưa đợi Phục Thành phản pháo, Yến Độ đã chuyển chủ đề: "Dù có phải quản, cũng đợi ta và Tam Thất chết rồi hãy nói."
"Mấy mươi năm tuổi thọ của người phàm còn không bằng một cái chợp mắt của quỷ thần, Phục Thành Phủ quân ngay cả mấy chục năm cỏn con cũng không đợi được sao?"
Phục Thành bị chặn họng đến mức không nói được lời nào, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Yến Độ, ngươi đừng có ở đây mà đắc ý. Đợi ngươi chết rồi xuống địa phủ, bản quân nhất định sẽ cho ngươi nếm thử thế nào là "uy nghiêm của Phủ quân"!"
Yến Độ cười nhạt, giọng điệu mang theo vài phần khiêu khích: "Vậy ta xin rửa mắt mong chờ."
Phục Thành tức đến nghiến răng nhưng lại không làm gì được. Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo hóa thành một đám sương đen biến mất tại chỗ.
Yến Độ nhìn theo hướng hắn rời đi, khóe môi khẽ nhếch, lẩm bẩm: "Chuyện của mấy mươi năm sau ai mà nói chắc được chứ?"
Phía xa, một bóng người lấp ló.
Yến Độ vừa quay người lại, bóng người kia đã nhanh chóng rụt lại, biến mất không thấy.
Acnes
Khóe môi hắn khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một tia cười, nhấc chân bước một bước, ngay sau đó bóng dáng trực tiếp biến mất khỏi vị trí cũ.
Sau giả sơn, Tam Thất bị hắn ép vào góc, lưng dưới chạm vào đá lạnh phủ rêu, trước mắt là gương mặt phóng đại của Yến Độ, đến cả lông mi của hắn ánh vàng trong hoàng hôn cũng rõ mồn một, vì sự gần gũi mà nàng cảm nhận được một luồng hơi nóng.
Lông mi nàng khẽ run, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt rõ ràng là đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ vô tội: "Làm gì thế? Đánh với tên điên kia còn chưa đủ à? Huynh còn muốn đánh cả ta…"
Lời của Tam Thất còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!