Chương 244: (Vô Đề)

Lân Diễm không hề để tâm, ngược lại còn cười càng vui vẻ hơn, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng: "Giòi bọ cũng được, Quỷ đế cũng được, chỉ cần đạt được mục đích, quá trình thế nào có quan trọng không?"

"Cứ nhìn kết quả hiện tại là được."

Dung nham cuồn cuộn dưới chân hắn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi dã tâm đang bùng cháy trong mắt hắn, như muốn nuốt chửng cả thế giới.

Tơ máu đột nhiên siết chặt, lún sâu vào da thịt Tam Thất. Máu tươi chảy dọc theo tơ máu, nhuộm đỏ áo nàng. Nàng khẽ hừ một tiếng, mày nhíu chặt nhưng vẫn cắn chặt răng, không chịu tỏ ra yếu thế.

Sắc mặt Lân Diễm trở nên lạnh lùng vô cùng, giọng nói mang theo vài phần tàn nhẫn: "Ngươi đã chọn chống lại ta, vậy thì đừng trách ta không nể tình xưa."

"Đợi ta ăn ngươi xong sẽ đi giải quyết Thiên Đạo thạch và Phục Thành."

Tam Thất đột nhiên bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai và khinh thường. Lân Diễm khẽ nheo mắt, giọng điệu có chút không vui: "Ngươi cười cái gì?"

Tam Thất ngước mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh, đột nhiên hỏi một câu không hợp thời điểm: "Trốn trong bóng tối như giòi bọ âm mưu tính kế, ngươi cũng ngột ngạt lắm đúng không? Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu mà ngươi đã trả lời không ngừng."

Giọng nàng nhẹ bẫng nhưng từng chữ như dao đâm thẳng vào tim Lân Diễm: "Lân Diễm, Sở Hồi chết như thế nào ngươi không phải không biết, sao lại không rút kinh nghiệm chút nào vậy?"

"Ta đã nói rồi mà…"

Lời còn chưa dứt, tơ máu trong quỷ vực đột nhiên đứt phựt, dung nham cuộn ngược, toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội. Sắc mặt Lân Diễm đại biến, đột ngột quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong hư không bước ra, tay cầm một thanh loan kiếm quấn quanh ngọn lửa đen, chính là — Phục Thành.

Gần như cùng lúc Phục Thành xuất hiện, một thanh cự kiếm từ phía sau đâm thẳng vào sau tim Lân Diễm, kiếm khí sắc bén, thế không thể cản.

Diêm Nguyệt kiếm và Thái Việt kiếm tấn công từ hai phía, Phục Thành bị kiếm khí và kiếm thế bao bọc, vô số sợi tơ máu quấn lấy đao kiếm, cố gắng ngăn cản chúng rơi xuống người Lân Diễm.

Lân Diễm không để ý đến Phục Thành, nhìn theo hướng của Thái Việt kiếm, người bị trói trong lưới kia đâu phải là Tam Thất, rõ ràng là Yến Độ!

"Sao có thể!" Lân Diễm co giật khóe mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Rõ ràng mọi hành động của mọi người đều nằm trong sự giám sát của hắn, hắn biết Yến Độ và Tam Thất đã giả dạng thành đối phương, nhưng hai người này đã đổi lại từ lúc nào?

"Không nghĩ ra à?" Phục Thành cười đầy mỉa mai, giọng điệu trêu tức: "Không nghĩ ra là đúng rồi."

Ngay sau đó, Lân Diễm đột nhiên cảm thấy một lực kéo cực mạnh, khóe mắt liếc thấy sợi tơ máu Yến Độ đang nắm trong tay, một dự cảm chẳng lành ập đến.

Không ổn!

Đồng tử Lân Diễm co rút, trong lòng chuông báo động vang lên. Hắn đột nhiên nhận ra, dường như mình đã rơi vào bẫy của đối phương.

Yến Độ nhếch môi chế giễu, giọng nói lạnh lùng và chắc nịch: "Tìm thấy rồi."

Yến Độ cổ tay dùng sức kéo mạnh, một quyển sách tỏa quỷ khí âm u bị kéo ra từ trong trái tim quỷ đen kịt của Lân Diễm bị kéo ra.

Chính là sổ sinh tử!

Mỹ phẩm Obagi

"Ngươi dám!" Lân Diễm tức đến nứt cả tròng mắt, điều động tất cả tơ máu lao đến tấn công Phục Thành và Yến Độ.

Gần như trong nháy mắt, một tiếng sắc lệnh hạ xuống.

"Sắc lệnh địa phủ vạn vật, không được phạm cấm, dừng."

Tơ máu đầy trời bỗng nhiên đứng yên không nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!