Tam Thất: "Biệt danh tiểu Cửu này e là khó đổi rồi."
"Nhưng qua năm mới ngài phải chú ý một chút, 19 tuổi e là sẽ có một đại kiếp nạn."
"Vị đạo trưởng mà Hoàng hậu nương nương mời cho ngài không biết có nói với ngài những điều này chưa…"
Tam Thất đang suy nghĩ, trước đó nàng định tặng cây gỗ trầm đen bị sét đánh cho Yến Độ để hắn làm thành vỏ kiếm. Bây giờ nàng có ý tưởng mới, hay là điêu khắc thành một tấm bài trừ tà, có thể mang theo bên người.
Nàng có thể khắc cả bùa chú lên trên đó, như vậy sẽ chu toàn hơn.
Chỉ là tay nghề điêu khắc của nàng không tốt lắm, còn phải luyện tập.
Nàng mãi nghĩ đến chuyện này nên không để ý đến đôi mắt tối sầm trong thoáng chốc của Yến Độ.
Tam Thất trong lòng canh cánh, liền muốn bắt tay vào làm ngay, trước tiên dùng gỗ thường luyện tay nghề, dù sao nàng cũng không cần ngủ, có rất nhiều thời gian!
Nàng vội vàng cáo từ rồi chạy đi, Yến Độ ngồi trong nội thư phòng một lúc, vu/ốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, thở dài một hơi.
"Thật sự quên ta rồi…"
…
Tam Thất đến nhà kho tìm một khúc gỗ có kích thước phù hợp, lại tìm quản sự xin dao khắc, ngồi điêu khắc cả đêm.
Sự thật chứng minh, không phải nàng làm gì cũng có thiên phú.
"Sớm biết vậy lúc ở trong thôn đã học hỏi Ngô thúc cho tốt."
Tam Thất lúc nhỏ bị bọn buôn người bắt đi, sau đó được Mạnh bà bà cứu rồi đưa về thôn Hoàng Tuyền nuôi lớn.
Các thúc, bá, ca ca, tỷ tỷ trong thôn đối xử với nàng rất tốt, còn dạy nàng rất nhiều thứ.
Ngô thúc ở đầu thôn điêu khắc giỏi nhất, còn điêu khắc cho nàng rất nhiều món đồ chơi nhỏ: mèo con, chó con, chim chóc, cá, côn trùng… đều có~ Tiếc là lúc nàng bị đưa về Ngu gia không thể mang những món đồ điêu khắc nhỏ đó theo.
Tay nghề điêu khắc phải chăm chỉ khổ luyện, đây là quà cảm ơn chuẩn bị cho Yến Độ, Tam Thất không muốn làm qua loa, phải điêu khắc ra tác phẩm hoàn hảo nhất.
Tam Thất điêu khắc rất chăm chú, ngọn nến bên cạnh chập chờn, nàng vô thức nhìn qua, không biết sao lại thất thần.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng "bộp", đầu đập xuống bàn.
Tam Thất lại mơ, lần này sương mù trong mơ dường như đã tan đi một chút, nàng ngồi trong một từ đường đổ nát, tượng thần trên thần án không có ngũ quan, mặc một chiếc áo nhuốm máu.
Bên cạnh nàng có một người ngồi, Tam Thất nghe thấy mình nói với người đó:
—— Đùi gà là ngon nhất, ta thích nhất là đùi gà!
Nàng nghe thấy tiếng cười của thiếu niên, đối phương xoa đầu nàng, cảm giác đó rất quen thuộc.
Thiếu niên nói: Sau này ta mời tiểu Thập ăn, ăn bao no!
Nước tẩy trang
—— Nói chắc rồi nhé! Ai nói dối là Tiểu Vương!
—— Tiểu Vương là ai?
—— Hi hi, là con chó vàng lớn ta nuôi trong thôn, còn có Đại Vương, nó là một con mèo béo ú!
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!