Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi Tam Thất và Yến Độ về phủ liền chui vào nội thư phòng.

Nam Tầm đặt hộp thức ăn lên bàn, ngoài ra, còn có hương nến do Yến Độ sai người chuẩn bị.

Lúc Nam Tầm đi hắn nháy mắt với Yến Độ: "Thuộc hạ làm việc, Thiếu tướng quân yên tâm!"

Nói xong Nam Tầm trực tiếp đóng cửa lại, gọi huynh đệ cùng nhau rút lui.

Nếu không phải sợ làm quá lố, hắn đã muốn tìm một cái khóa khóa chặt cửa lại.

Yến Độ nghi hoặc, không hiểu ý của Nam Tầm nhưng hắn cũng không truy cứu. Lúc quay người đi vào trong phòng liền thấy Tam Thất đã mở hộp thức ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự thất vọng.

"Vẫn không có vị sao?"

Tam Thất gật đầu, không cần phải ăn thử, nàng hoàn toàn không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

"Kỳ lạ, đều là đùi gà mua từ Thao Thiết Trai, sao lần này lại không có vị nhỉ?"

Yến Độ như có điều suy nghĩ, hắn lấy hương nến ra, nhìn Tam Thất: "Có ngại không?"

Tam Thất đương nhiên hiểu ý hắn.

Người thắp nến, quỷ lên bàn.

Nàng gật đầu, lúc này Yến Độ mới thắp hương nến. Một làn khói mà chỉ Tam Thất mới có thể nhìn thấy từ hương nến tỏa ra, từng sợi từng sợi bao quanh thức ăn trên bàn, quấn lấy mùi thơm.

Tam Thất hít sâu một hơi, mùi thơm xộc vào mũi, mắt nàng sáng lên.

"Được rồi!"

Yến Độ cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn đẩy nhẹ hộp thức ăn về phía Tam Thất: "Mau ăn đi."

Tam Thất không khách sáo, thực ra nàng hoàn toàn có thể thông qua việc "hít khí" để ăn mùi vị của những thức ăn này, nhưng mỹ thực nếu không nhai nhai thì còn gì là vị?

Hơn nữa nàng thầm nghĩ, mình vẫn được coi là người, vẫn nên ăn cơm như người thì tốt hơn.

Yến Độ tay chống trán, nhìn Tam Thất ăn như gió cuốn mây tan, đợi nàng ăn xong hắn lại đi vắt khăn đưa cho nàng lau tay.

Tam Thất ngại ngùng nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy khăn lau miệng lau tay.

Bụng ấm áp, no đủ khiến mày mắt nàng đều giãn ra, nụ cười không thể che giấu.

Cả hai đều nhìn về phía hương nến.

Yến Độ trầm ngâm nói: "Xem ra phải thắp nến nàng mới có thể ăn uống bình thường."

"Ở trong phủ thì còn đỡ, nếu ở bên ngoài e là sẽ có chút phiền phức."

Tam Thất lắc đầu: "Không sao, không thắp nến ta cũng có thể ăn, chỉ là không có vị thôi."

Yến Độ lại không muốn nàng phải chịu đói chịu khổ: "Nàng đợi ta một lát." Trước khi đi hắn lại hỏi một câu: "Còn ăn được nữa không?"

Vừa rồi Tam Thất đã ăn hết mười cái đùi gà.

Tam Thất gật đầu, sờ sờ bụng: "Khẩu vị của ta khá lớn."

"Được." Yến Độ mỉm cười, sau khi quay đi nụ cười liền biến mất, giữa mày hiện lên vẻ lo lắng, khẩu vị lớn như vậy, mấy ngày đầu chẳng phải là luôn đói sao?

Sau khi hắn về liền cho Nam Tầm điều tra kỹ tình hình của Tam Thất hai năm nay ở Ngu gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!