Tam Thất cảm thấy xương gà trong miệng quá thơm, nếu không phải ánh mắt của Yến Độ quá nghiêm nghị, nàng thật sự không muốn nhả ra.
Nàng định nhả ra khăn nhưng Yến Độ đã vào trong xe, còn đưa tay đến bên miệng nàng.
Tam Thất m. út m. út xương, cảm thấy nếu không nhả ra Yến Độ sẽ thò tay vào miệng nàng lấy ra mất.
Nàng đành phải nhả vào tay hắn, không đợi nàng dùng khăn gói lại, Yến Độ đã tự mình dùng khăn gói lại xương thừa của nàng, cái dáng vẻ trân trọng đó cho Tam Thất một ảo giác…
Nàng gặm không phải là một chiếc xương gà mà là một chiếc xương rồng, Yến Độ định mang về thờ.
Suy đoán này quá kinh dị, Tam Thất lắc lắc đầu.
Yến Độ lau tay, nhìn nàng, rõ ràng không định dễ dàng bỏ qua: "Sao lại đói đến thế này?"
Tam Thất đang cân nhắc có nên nói thật với hắn không.
Nàng cảm thấy Yến Độ khá gan dạ, và hắn… vẫn luôn biết rõ nàng thật sự đã chết đi sống lại, dù là nàng chiêu hồn cho Hứa tam nương tử hay là vẽ bùa, phản ứng của hắn đều rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức quá đáng, như thể rất hiểu nàng.
Chỉ là mỗi lần Tam Thất định hỏi sâu hơn hắn lại chuyển chủ đề đi.
Tam Thất chỉ im lặng một lúc, vẫn quyết định nói thật.
Mắt nàng có thể nhìn rõ lòng người đen trắng thiện ác, dù là người "trắng" đến đâu, ít nhiều trong lòng cũng sẽ có sự tồn tại của màu xám nhạt.
Nhưng "màu sắc" của Yến Độ không phải đen, không phải trắng, cũng không phải xám, trong mắt nàng, hắn là một khối màu đỏ rực.
"Sau khi ta tỉnh lại thức ăn vào miệng liền trở nên kỳ lạ." Tam Thất lại gần hơn một chút, ghé tai nói nhỏ với hắn: "Không có vị, ta cũng không cảm thấy đói."
Thần sắc Yến Độ dần dần ngưng trọng, đột nhiên nói: "Còn gì nữa? Có phải nàng cũng không ngủ được không?"
"Sao ngài biết?" Tam Thất ngạc nhiên.
Lưng Yến Độ cứng đờ, không nói rằng mỗi đêm hắn đều đứng ngoài cửa phòng Tam Thất một lúc.
Mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường dời mắt đi nhưng tay lại lặng lẽ siết chặt, sau lưng vì chột dạ mà toát mồ hôi.
Ngũ quan của hắn từ nhỏ đã nhạy bén hơn người thường, mỗi lần đêm khuya đứng gác ngoài cửa phòng nàng liền nghe ra tần suất thở của nàng không đúng, không giống như đang ngủ.
Chỉ là hắn luôn cho rằng nàng có thói quen ngủ muộn, dù sao ban ngày tinh thần nàng đều phấn chấn, trông cũng không giống như không ngủ cho nên hắn mới không để ý nhiều.
Tam Thất nghi hoặc nhìn hắn: "Thì ra mấy đêm nay ngài đến ngoài cửa phòng ta đứng không phải là mộng du sao?"
Nàng biết Yến Độ ban đêm sẽ đến cửa phòng mình, ban đầu nàng tưởng hắn tìm mình có việc, nhưng hắn cứ đứng đó không nói năng gì, khoảng nửa canh giờ là đi.
Sau đó ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Dù sao sau khi nàng dọn vào Tướng quân phủ, ngoài ngày đầu tiên mông Yến Độ nở hoa không xuống được giường thì gần như đêm nào hắn cũng đến cửa phòng nàng đứng một lúc.
Vậy nên Tam Thất mới cho rằng hắn có bệnh mộng du.
Thiếu tướng quân lần này không phải là tai đỏ nữa mà cả người hắn đều đỏ lên.
"Yến Độ!" Tam Thất kêu nhỏ, vô thức sờ lên trán hắn, bị nóng đến mức "hít" một tiếng: "Ngài phát sốt rồi!"
Bốn chữ này lọt vào tai Thiếu tướng quân lại không phải như vậy.
Phát sốt rồi hay là…đ/ộng t/ình rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!