Chương 20: (Vô Đề)

Có người khóc, cũng có người cười.

Tam Thất thì cười rất vui vẻ, tiếng kêu la của nhà họ Ngu nàng ở Tướng quân phủ cũng nghe thấy.

Nam Tầm cho người chuẩn bị rượu và thức ăn nhưng Tam Thất vốn không cần ăn uống nên đành đợi Yến Độ về rồi mới ăn mừng.

Không ngờ, mãi đến chiều ngày hôm sau Yến Độ mới về.

"Đã dùng bữa chưa? Hay là đi nghỉ ngơi trước?" Tam Thất hỏi.

Yến Độ dừng lại một chút, giọng nói không khỏi mềm đi mấy phần: "Không mệt, cô mẫu giữ ta dùng bữa trưa xong mới cho ta ra khỏi cung."

Tam Thất gật đầu.

Yến Độ cũng không vòng vo, nói với nàng về tình hình.

Bác Viễn Hầu phu nhân… có lẽ bây giờ nên gọi là Mạnh thị rồi, sau khi bà ta bị tống vào ngục thì nhận tội rất nhanh, còn nhận hết tội về mình.

Để phu quân và nhi tử thoát khỏi liên can.

Chỉ là lời khai này của bà ta căn bản không ai tin, ngay cả động cơ bà ta nói là vì ghen ghét mới giam cầm Hứa tam nương cũng khiến người ta nghi ngờ.

Tam Thất nghe đến đây, nghĩ đến tướng mạo của Hứa tam nương, trầm ngâm nói: "Ta xem tướng mạo của Hứa tam nương tử, bà ấy đáng lẽ có một nam hài nhưng đứa trẻ đó đã không thể sinh ra."

Lông mày Yến Độ nhíu lại: "Như vậy thì hợp lý rồi."

Phụ thân của Sở Nguyệt Bạch có thể kế thừa tước vị là vì đại phòng không có người nối dõi.

Nếu Hứa tam nương có con thì hài tử đó sẽ là người thừa kế chính thống của Bác Viễn Hầu phủ.

"Còn về việc tại sao Mạnh thị lại để Hứa tam nương tử sống, luôn giam cầm ngược đãi bà ấy, có lẽ là một lý do khác." Tam Thất liếc nhìn Yến Độ: "Tam nương tử có tướng đào hoa sát, nói đơn giản, luôn có những nam nhân không biết xấu hổ đứng núi này trông núi nọ, đặc biệt là bánh bao trong nồi của người khác."

Câu "Ngon không gì bằng bánh chẻo, vui không gì bằng tẩu tẩu", Yến Thiếu tướng quân cũng đã từng nghe qua.

"Ngoài ra," Tam Thất dừng lại: "Cái chết của phu quân Hứa tam nương tử cũng có chút vấn đề."

Đêm đó lúc nàng gặp Hứa tam nương, mặt đối phương quá bẩn, Tam Thất chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu.

Vẻ mặt Yến Độ lạnh đi.

"Ta đến Định Bắc Hầu phủ trước."

Ba việc này đều phải tìm Hứa tam nương tử xác nhận lại, nếu Tam Thất xem tướng không sai, vậy thì lệnh triệu hồi Bác Viễn Hầu phải thay đổi, phải bắt giữ ông ta về kinh mới được! Còn phải đề phòng đối phương bỏ trốn!

"Vừa hay ta không có việc gì, đi cùng đi."

Đến Định Bắc Hầu phủ, Yến Độ và Tam Thất vừa lộ diện đã được đón vào, đi chưa được bao lâu Hứa Trường Lưu đã chạy đến.

Mắt hắn ta đầy tơ máu, rõ ràng là một đêm không ngủ, sau khi nhìn thấy hai người hắn ta vẫn cố nở một nụ cười.

"Tiểu biểu thúc, Tam Thất tỷ! Hai người đến đúng lúc lắm!"

"Đặc biệt là Tam Thất tỷ, ta đang định đến Tướng quân phủ mời tỷ…" Hứa Trường Lưu hạ thấp giọng: "Tiểu cô cô sau khi về vẫn cứ hôn mê không tỉnh, nội tổ mẫu rất lo lắng."

Tam Thất bình tĩnh nói: "Không sao, ta theo ngươi đi xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!