Chương 16: (Vô Đề)

"Tiểu cô cô! Là con đây, con là Trường Lưu! Cô cô còn nhớ con không?"

Hứa Trường Lưu khóc không thành tiếng, đôi mắt của Hứa tam nương tử khẽ động, dần dần lóe lên ánh sáng, bà run rẩy nắm lấy tay Hứa Trường Lưu, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay gầy gò như móng gà.

"Là Tiểu Trường Lưu… Con, con đã lớn rồi…"

Hứa Trường Lưu gật đầu lia lịa: "Tiểu cô cô, cô cô đừng sợ, con sẽ đưa cô cô về nhà ngay! Nội tổ mẫu vẫn luôn nhớ đến cô cô, tất cả mọi người trong nhà đều luôn nghĩ về cô cô."

Hứa tam nương tử nghẹn ngào nhưng rất nhanh bà lại trở nên căng thẳng.

"Sao chỉ có hai đứa?"

"Hai đứa đến một mình sao? Không, ra ngoài như vậy không được, Trường Lưu, hai đứa mau đi, không thể để độc phụ Mạnh thị đó biết hai đứa ở đây…"

Hứa Trường Lưu sao chịu đồng ý, Tam Thất ở bên cạnh ngồi xổm xuống: "Bây giờ quả thực không phải là thời điểm tốt để đưa Hứa tam nương tử ra ngoài."

"Tiểu cô cô của ta không thể ở lại, bà ấy đã bị hành hạ thành ra thế này rồi!" Hứa Trường Lưu mắt đỏ hoe: "Nếu bà ấy ở lại, nhất định sẽ bị hành hạ đến chết!"

Tam Thất bình tĩnh nói: "Bây giờ ngươi đưa bà ấy đi chính là đánh rắn động cỏ, cho Bác Viễn Hầu phu nhân cơ hội tiêu hủy chứng cứ. Hơn nữa, chỉ bằng một mình ngươi, có thể đưa bà ấy đi an toàn được sao?"

Hứa Trường Lưu á khẩu, cũng biết Tam Thất nói đúng.

Hắn ta nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt rực cháy nhìn về phía Tam Thất: "Quận chúa, người có cách đúng không? Chỉ cần người có thể cứu tiểu cô cô của ta, mạng này của Hứa Trường Lưu ta sau này sẽ là của người!"

Tam Thất liếc nhìn hắn ta một cái: "Mạng của ngươi thì tự mình giữ lấy đi."

Nàng nhìn về phía Hứa tam nương tử nói: "Nếu Tam nương tử bằng lòng tin ta thì hãy yên tâm chờ đợi thêm hai ngày nữa. Ta đảm bảo, không quá hai ngày, chúng ta nhất định sẽ quang minh chính đại đón người về Định Bắc Hầu phủ!"

Hứa tam nương tử ngây người nhìn Tam Thất, lúc bà ly hồn thì đầu óc hỗn loạn, ký ức cũng rất mơ hồ.

Thế nhưng bà nhớ giọng nói của Tam Thất.

Khi bà rơi vào màn sương xám vô tận, chính giọng nói này đã dẫn lối cho bà tìm thấy nguồn sáng.

"Ta tin!"

Ánh mắt Hứa tam nương tử kiên định: "Ta tin cô nương!"

Tam Thất khẽ cong môi, nàng lấy ra lá bùa vàng đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà: "Người đã từng ly hồn, âm khí trong người quá nặng, giữ lấy lá bùa này có thể bảo vệ hồn phách người ổn định, còn có những thứ này…"

Tam Thất lại lấy ra bánh bao và túi nước.

Hứa tam nương tử nuốt một ngụm nước bọt, bà đói quá, Bác Viễn Hầu phu nhân nhốt bà ở đây sao có thể cho bà ăn gì. Những năm nay chỉ dùng cơm thiu để duy trì mạng sống của bà mà thôi.

"Ăn một chút lót dạ trước, đừng ăn quá no."

Hứa tam nương tử cảm ơn rồi nhận lấy, bà cố gắng kiềm chế không để mình ăn ngấu nghiến nhưng tốc độ nhai vẫn rất nhanh.

Hứa Trường Lưu thấy vậy liền quay đầu lau nước mắt, Tam Thất nhận ra sự kiềm chế của Hứa tam nương tử, trong lòng cũng thực sự nể phục. Nếu không phải nội tâm kiên cường, người thường bị nhốt ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này, chịu đựng bao năm hành hạ thì không chết cũng điên.

Vào lúc này vẫn có thể kiềm chế được ha. m m. uốn là người có ý chí lớn.

Đợi Hứa tam nương tử ăn xong, Tam Thất cất túi nước đi, nhỏ giọng dặn dò: "Cơm nước hai ngày sau, ta sẽ nghĩ cách đưa vào cho người, người giữ gìn sức khỏe, chờ chúng ta đến đón."

"Yên tâm, ta đảm bảo hai ngày này Bác Viễn Hầu phu nhân sẽ lo không xuể, không có thời gian xuống mật thất đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!