Hôm nay là ngày Định Bắc Hầu phủ mở yến tiệc.
Tam Thất đã bị kéo dậy trang điểm từ sớm. Nha hoàn chải tóc cho nàng tên là Vân Tương, vốn là hạ nhân hạ bên cạnh Thất công chúa.
Vân Tương không nhiều lời nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.
Sau khi được đón từ thôn Hoàng Tuyền về Ngu gia, ăn mặc ở đi lại của Tam Thất cũng không được ưu ái gì đặc biệt, nàng cũng không thích trang điểm đầu cài trâm ngọc châu thúy như Ngu Đường, thật sự rất phiền phức.
Vân Tương trang điểm cho nàng, nàng rất hài lòng. Búi tóc đơn cài một chiếc trâm sen bằng bạc, xiêm y trông có vẻ đơn giản nhưng viền áo đều dùng tơ bạc, vạt váy thêu mây lành và tuyết mai, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng.
Người xưa có câu "muốn đẹp thì mặc đồ tang", cả bộ đồ này của Tam Thất, kết hợp với làn da vốn đã trắng của nàng tạo cho người ta cảm giác như được tạc từ băng tuyết, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Ngoài cửa phủ, Yến Độ nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, vừa nhìn đã ngẩn người trong thoáng chốc.
"Thiếu tướng quân." Giọng nói đã đến gần Yến Độ mới hoàn hồn. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, cúi mắt xuống là vừa vặn thấy được hàng mi dài và dày của nàng.
Âm thanh khẽ lăn qua yết hầu, Yến Độ "ừm" một tiếng, sau khi lên xe ngựa thì chìa tay về phía nàng.
Tam Thất nhìn trái nhìn phải: "Đi chung một xe sao?"
…
Yến Độ: "Chiếc xe ngựa còn lại của phủ bị hỏng rồi, hôm nay đành tạm vậy."
Tam Thất không có ý kiến gì, nắm lấy tay hắn mượn lực bước lên xe.
Chỉ là khi tay hai người nắm lấy nhau cả hai đều sững lại.
Người trước là vì tay hắn quá ấm.
Người sau là vì tay nàng quá lạnh, lạnh đến không giống người sống.
Khoang xe không hề chật chội, hai người ngồi đối diện nhau. Trước khi xe chạy Yến Độ lại dặn dò gì đó ra ngoài, một lát sau Nam Tầm cầm một chiếc lò sưởi tay vào.
Đợi lò sưởi đến tay Tam Thất xe ngựa mới bắt đầu chuyển bánh.
"Thật ra ta không lạnh." Tam Thất nói, cũng không phải là không lạnh, chỉ là cái lạnh mà nàng cảm nhận được khác với người thường, không phải vì mùa đông giá rét mà là vì hồn phách của nàng.
"Ta sợ lạnh." Yến Độ nói rồi ngừng lại một chút: "Nàng cầm giúp ta trước đi."
Tam Thất nhìn thẳng vào hắn, Yến Độ tránh ánh mắt nàng, tiện tay cầm một cuốn binh thư lên đọc. Suốt đường đi im lặng, Yến Độ đọc mà lòng không yên.
Trước khi đến Định Bắc Hầu phủ, Tam Thất hỏi hắn: "Xiêm y và trang sức cũng là Thiếu tướng quân giúp ta chuẩn bị sao?"
"Không phải." Yến Độ chối ngay: "Nam Tầm chuẩn bị."
Tam Thất "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Thiếu tướng quân muốn vào cùng ta sao?"
"Nàng vào trước đi, ta phải đợi một người."
Tam Thất nói "được" rồi xuống xe ngựa trước. Sau khi xuống xe nàng nói với Nam Tầm: "Cảm ơn nhé, Nam Tầm."
Nam Tầm: Hả?
Cảm ơn mình cái gì?
Yến Độ nhìn theo Tam Thất được người nghênh đón vào phủ, mím chặt môi rồi nhìn sang Nam Tầm, mày lại nhíu chặt: "Tại sao nàng ấy lại chịu gọi ngươi là Nam Tầm?"
"Hả? Quận chúa không gọi thuộc hạ là Nam Tầm thì gọi là gì ạ?" Nam Tầm ngơ ngác không hiểu gì: "Mà vừa rồi Quận chúa cảm ơn thuộc hạ chuyện gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!