Chương 10: (Vô Đề)

Nam Tầm đau lòng muốn chết: "Ây da, Thiếu tướng quân ngài cẩn thận chút, thuốc còn chưa uống hết mà! Thuốc này đắt lắm! Hai mươi lạng! Ở ngoài một lọ có thể bán hai mươi lạng đó!"

"Thuốc Quận chúa đưa cho ngài tối qua đã dùng hết ba lọ, sáu mươi lạng vàng đó! Thiếu tướng quân, cái mông của ngài bây giờ thật sự thành vàng rồi…"

Yến Độ nhìn chằm chằm vào hắn ta, mặt lạnh như ngọc, giọng nói nặng nề, từng chữ rõ ràng: "Sao, thuốc này vừa có thể bôi ngoài vừa có thể uống trong?"

"Đúng vậy, Quận chúa đưa cho thuộc hạ mấy lọ, bảo thuộc hạ dùng cho ngài, đây đều là vàng đó!" Nam Tầm cảm thán rồi "ồ" một tiếng, lấy ra một thỏi vàng đưa qua.

"Đây là tiền bán thuốc của Quận chúa hôm nay, nàng ấy bảo thuộc hạ đưa cho ngài, nói là… khụ, tiền phòng."

Môi Yến Độ mím càng chặt hơn.

Hắn cầm lấy thỏi vàng, lực rất mạnh, gần như muốn bóp méo thỏi vàng.

"Thiếu tướng quân, không có việc gì thì thuộc hạ lui xuống nhé."

"Khoan đã." Yến Độ mở lời: "Đến phòng thu chi trả lại tiền thuốc cho nàng, tính theo giá thị trường."

"A?" Nam Tầm tỏ vẻ khó xử, "Quận chúa tặng thuốc cho Tướng quân là tấm lòng, Tướng quân ngài đưa tiền có phải là hơi đẩy người ta ra xa không…"

"Bảo ngươi đi thì cứ đi."

Yến Độ biết Tam Thất muốn "báo đáp" hắn, nhưng nếu thật sự muốn báo đáp cũng nên là hắn báo đáp nàng mới đúng.

Cũng là hắn suy nghĩ không chu toàn, những phần thưởng mà Hoàng cô trượng ban cho tuy lộng lẫy nhưng chỉ có thể để trưng. Nàng một mình rời khỏi nhà họ Ngu, trong tay chắc chắn eo hẹp, nếu không sao lại đi bán thuốc?

Nhưng nàng đã chọn tự lực cánh sinh ở bên ngoài, cũng không tìm hắn để kể khổ, chắc chắn là không muốn "gây thêm phiền phức" cho hắn.

Hắn không muốn nàng cảm thấy như đang ăn nhờ ở đậu hay là nợ hắn.

Nếu đã vậy hắn sẽ mua thuốc từ tay nàng, theo như nàng nói, tiền hàng sòng phẳng.

Như vậy… không tính là hắn giúp đỡ chứ? Thuốc đó lợi hại như vậy, Bảo Xuân Đường còn cầu không được, tính ra là hắn còn được lợi hơn.

"Còn nữa." Thiếu tướng quân cụp mắt xuống, ra vẻ thản nhiên nói: "Nàng đã đoạn tuyệt với nhà họ Ngu, hôn ước đó chỉ là một tờ giấy lộn, sau này không được nhắc đến nữa."

Nam Tầm: "Chuyện này cũng không nói chắc được, lỡ như Bác Viễn Hầu thế tử muốn cưới thì sao? Quan trọng là, chuyện này Tướng quân ngài nói không có tác dụng."

Yến Độ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: "Ra ngoài, chạy quanh phủ 50 vòng!"

Trời của Nam Tầm như sụp đổ, tại sao chứ!!

Người cảm thấy trời sụp không chỉ có Nam Tầm, Ngu Đường về đến nhà họ Ngu liền muốn chạy đến trước mặt đại ca, nhị ca và mẫu thân để khóc lóc kể khổ, kết quả hạ nhân báo cho nàng ta biết, Sở Nguyệt Bạch đã cử tiểu đồng đến, vẫn đang chờ nàng ta.

Ngu Đường lúc đó chỉ muốn ngất đi, đành phải thoái thác rằng thuốc mới đang được bào chế, đợi thêm vài ngày nữa là được.

Về đến viện của mình, Ngu Đường chỉ giữ lại Mạt Hương, vội vàng nói: "Mạt Hương, ngươi tìm một người lạ mặt chạy đến Bảo Xuân Đường một chuyến, hỏi thăm chuyện về loại thuốc đó."

"Ngu Tam Thất chắc chắn đã đi bán thuốc rồi, nó cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi."

Mạt Hương vâng dạ rồi lại nói: "Hôm nay tên tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng đi theo Tam tiểu thư trông giống như người của Thiếu tướng quân phủ. Tứ tiểu thư, nô tỳ thật sự thấy bất bình thay cho tiểu thư, rõ ràng tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Yến Thiếu tướng quân, sao ngài ấy lại không phân biệt phải trái, giúp đỡ Tam tiểu thư?"

Ngu Đường cũng thắc mắc, quỷ mới biết Ngu Tam Thất và Yến Độ quen nhau như thế nào?

Nhưng bây giờ nàng ta không có sức để quan tâm nữa, trước tiên phải lấy được thuốc đã, sau này nàng ta nhất định sẽ cho Ngu Tam Thất biết tay!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!