Chương 1: (Vô Đề)

Ngu Tam Thất chết rồi.

Hạ nhân dùng một manh chiếu cói cuộn xác nàng lại, vứt thẳng ra ngoài cổng lớn.

Nàng bị phơi thây dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ.

Dân chúng vây quanh, một tên hạ nhân cao giọng tuyên bố "tội trạng" của nàng:

"Nhà họ Ngu có nữ nhi bất hiếu bất đễ, nghịch ý phạm thượng. Ngu Tam Thất ở trong cung đã mạo phạm Thái hậu, tự biết tội ác tày trời nên đã sợ tội tự sát. Lão gia nhà chúng ta không thể chấp nhận một nghiệt chướng như vậy, hôm nay trục xuất nàng khỏi gia phả nhà họ Ngu để răn đe kẻ khác!"

Thiếu nữ chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, lệ máu đã khô nơi khóe mi.

Xung quanh không một người cảm thông, chỉ có những lời khinh bỉ phỉ nhổ không ngớt.

Ý thức đã mơ hồ, hồn phách của nàng bị kéo ra khỏi cơ thể rồi như thể bay bổng lên không trung.

Nàng "nhìn thấy" người nhà của mình.

Phụ thân nói gia môn bất hạnh, đã rước phải một sao chổi như vậy về phủ.

Mẫu thân che mặt khóc nức nở, nói hối hận vì đã sinh ra nàng, đáng lẽ nên để nàng chết ở bên ngoài.

Đại ca thở dài, nói nàng hết thuốc chữa.

Nhị ca nguyền rủa nàng độc ác ngu xuẩn, chỉ muốn b*p ch*t nàng ngay lập tức.

Tứ muội nước mắt lưng tròng, nói không hiểu tại sao nàng lại muốn kéo cả nhà xuống nước?

Tất cả bọn họ đều oán nàng, hận nàng! Chỉ hận không thể để nàng chết ngay lập tức!!

Nhưng Ngu Tam Thất không hiểu, rốt cuộc nàng đã làm gì khiến họ oán hận đến mức này?

Rõ ràng là nàng đã cứu Thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng nói chuyện này chưa có kết luận, đợi Thái hậu tỉnh lại rồi mới định tội, vậy mà người nhà của nàng đã không thể chờ đợi mà đóng cho nàng cái mác tội nhân!

"Bà bà, Tam Thất sai rồi, Tam Thất không nên quay về." Hồn phách nàng run rẩy.

Nàng từ nhỏ đã bị bọn buôn người bắt cóc, khó khăn lắm mới trốn thoát được đến thôn Hoàng Tuyền, gặp được Mạnh bà bà, lại có các huynh trưởng, thúc bá bầu bạn.

Năm 15 tuổi, là nhà họ Ngu tìm đến cửa đón nàng về.

Khi con đường làm quan của phụ thân không thuận lợi, chính nàng đã cầu quỷ hỏi thần, giúp ông hóa hung thành cát.

Đại ca một lòng cầu công danh, chính nàng đã dốc hết tâm huyết, nhờ quỷ thần tìm giúp cổ thư của bậc đại nho đã khuất.

Nhị ca ngã ngựa bị thương ở chân, đại phu nói sẽ để lại tật nguyền, chính nàng lấy thân làm vật tế, chuyển thương tật sang hồn phách của mình.

Sinh mà không dưỡng, dưỡng mà không thương, nàng đã moi tim móc gan xem họ là người nhà!

Vậy mà thứ đổi lại là gì?

Là khinh bỉ, là chán ghét, là phỉ nhổ!

Là từng câu từng chữ của họ "Ngươi đáng chết! Sao ngươi không đi chết đi!"

Tam Thất vốn là một vị thuốc: hoạt huyết, tiêu ứ, giảm đau – nàng đã tự luyện mình thành "thuốc" đem dâng cho người nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!