Chương 18: Con số bí ẩn

Ba mươi vạn tiền quyên dùng để cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp!

Vẻ mặt Tô Mộc bình tĩnh biểu hiện hắn không nói lung tung, hắn biết mình đang nói cái gì.

Phòng họp im lặng giây lát sau Mã Dương Phàm lên tiếng:

- Tô trưởng trấn không có kinh nghiệm cải tạo nhà xuống cấp nên không biết số tiền này không dùng hết. Trường tiểu học như Đại Liễu Thụ nếu phá sập hết đổi thành bốn nhà trệt mới chỉ cần sáu vạn là đủ. Hơn nữa sáu vạn này xây lại tòa nhà rất tốt.

- Hà chủ nhiệm, tôi biết hết những gì chủ nhiệm nói, nhưng số tiền kia dùng để làm gì, làm như thế nào, tôi nghĩ các vị đều hiểu rõ. Trước khi nhận được số tiền kia thì tôi đã bàn bạc với Hà đổng sự, ngài ấy cũng đồng ý.

Cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp sẽ sửa theo hệ thống, tức là không đơn giản xây dựng nhà mới.

Tô Mộc ngừng lại một lúc, nhìn mấy người trong phòng họp, kinh ngạc kêu lên:

- Tôi định xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ thành trường tiểu học thực nghiệm thứ nhất của Trấn Hắc Sơn chúng ta.

- Theo kế hoạch của tôi bên trong có hai tòa nhà dạy học là tiểu học và cấp 2, cao ba tầng là được. Bên ngoài tòa nhà dạy học xây thêm một tòa thư viện, sân thể dục. Thuận tiện thêm chút dụng cụ giáo dục, tính ra thì ba mươi vạn vừa đủ.

- Nếu không đủ thì nhóm Hà đổng sự trưởng sẽ quyên tiền tiếp. Bí thư, trưởng trấn, các người đều biết làm quan một thời, giáo hóa một phương. Nghèo cái gì cũng không được nghèo giáo dục. Miễn xây xong trường tiểu học thì tin tưởng trong huyện sẽ thấy được thành tích của mọi người.

Nếu có lựa chọn thì Tô Mộc không muốn trở mặt, nhưng hết cách. Số tiền kia Tô Mộc khó khăn lắm mới lôi kéo được, không thể dùng lung tung. Dù sao Tô Mộc ở trong Trấn Hắc Sơn là một phó trưởng trấn yếu nhất, miễn hoàn thành chuyện này, có bị đạp xuống dưới thì hắn cũng thỏa mãn.

Tô Mộc không ngại mượn khối da cọp Hà Sanh.

Cuối cùng Tô Mộc nói thẳng mặt là: Tôi làm như vậy không chỉ vì chính mình, đây là tặng chiến tích cho các người.

Nếu thành công xây dựng trường tiểu học thì Lương Xương Quý, Dương Tùng sẽ là danh nhân ủy ban trấn, công tích này không nhỏ.

Tôi không tin công tích lớn như vậy ngay trước mắt mà các ngươi nỡ ném đi. Đặc biệt Dương Tùng, ngươi không thèm mới lạ.

Đúng như Tô Mộc dự đoán, Dương Tùng vốn có ý định khác nhưng nghe hắn nói xong thì bắt đầu tính toán lại, mắt xoay tròn. Rất nhanh Dương Tùng có quyết định.

Dương Tùng bình tĩnh nói:

- Bí thư, cho tôi nói hai câu. Tô trưởng trấn nói cũng đúng, nghèo cái gì không thể nghèo giáo dục. Khoản tiền này là tiền quyên góp, gom góp vì cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, không dùng nó để làm chuyện khác.

Tôi đề nghị cứ làm theo lời Tô trưởng trấn nói, tất cả đều đổ vào xây dựng trường tiểu học.

Lương Xương Quý vỗ bàn quyết định:

- Cứ vậy đi.

- Chúng ta là quan phụ mẫu của Trấn Hắc Sơn, nếu không để lại thứ gì cho nơi này, về sau đi ra ngoài làm sao đối diện hương thân phụ lão?

- Tô Mộc, khoản tiền này do cậu lôi kéo được, ý tưởng thiết kế cũng là của cậu. Vậy cậu hãy quản lý việc này, có tình huống gì cứ báo với tôi và trưởng trấn là được.

Tô Mộc gật đầu, nói:

- Vâng thưa bí thư.

Chờ mọi người đều tan họp, Tô Mộc ngồi trên ghế nhìn phòng họp trống rỗng. Tô Mộc nghĩ chuyện vừa rồi từ đầu tới đuôi, xác định không có gì sai mới buông xuống dây thần kinh căng thẳng.

- Quan Bảng này khá thật, nếu không nhờ những đạo làm quan thì mình đừng mong hoàn thành việc này.

Đổi lại trước kia Tô Mộc sẽ không chút suy nghĩ cãi theo lý với Dương Tùng, kết quả cuối cùng không có gì khác biệt, hắn sẽ thua. Số tiền đó sẽ rơi vào tay Dương Tùng, do gã toàn quyền chi phối, và sẽ lấy phần lớn ra xài hoang phí.

Giờ thì tốt rồi, nhằm vào yếu điểm muốn thăng quan của Dương Tùng, buộc gã thông qua ý tưởng của Tô Mộc để vớt chiến tích, buông bỏ ăn chặn tiền.

Tô Mộc lắc đầu, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!