9.
Cách một lớp kính, tôi nhìn thấy Cố Hoài trên giường bệnh, người cắm đầy dây ống.
"Đã nộp viện phí chưa?"
Trước câu hỏi của bác sĩ, tôi có chút bối rối:
"Xin lỗi, tôi không nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng."
"Thử lại lần nữa đi. Chồng cô đang trong tình trạng nguy kịch, đây là lúc anh ấy cần cô nhất. Nếu viện phí không được thanh toán, chúng tôi không thể kê nhiều loại thuốc cần thiết."
Vâng.
Tôi chẳng có nhiều tiền mặt, cũng không có nơi nào để đi, cứ thế quanh quẩn ở cửa sổ thanh toán suốt cả ngày, liên tục nhập sai mật khẩu.
Nhân viên quầy nói:
"Cô gì ơi, có thể đừng làm rối loạn trật tự của bệnh viện không?"
Đến chiều tối, tôi dùng chút tiền lẻ còn lại mua hai chiếc bánh mì.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Lặp đi lặp lại:
"Mang cho Cố Hoài ăn."
Các bác sĩ và y tá vội vã đi qua.
Một y tá vội kéo tôi sang một bên:
"Cô lại quên rồi phải không, bây giờ phải đi nộp viện phí! Không phải mua bánh mì!"
Nhìn thấy gương mặt tôi ngơ ngác, cô ấy chỉ thở dài một hơi rồi bỏ đi.
Không biết ai đã vô tình va phải tôi, khiến hai chiếc bánh mì trên tay rơi hết xuống đất.
Tôi bỗng bật khóc.
Khóc như một kẻ vô dụng.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Một y tá ngồi xổm trước mặt tôi, đưa cho tôi một con thú bông:
"Chồng cô đã tỉnh lại, anh ấy bảo tôi đưa cái này cho cô. Còn dặn cô đừng sợ, cũng đừng khóc, lát nữa sẽ có người đến đưa cô về khách sạn."
Tôi nắm chặt con thú bông, chỉ nhớ được một câu: Cố Hoài tỉnh rồi.
Tôi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt chờ nhiều ngày liền.
Ai gọi cũng không chịu đi.
Buồn ngủ thì cuộn mình trên tấm đệm nhỏ ngoài hành lang, ngủ một chút.
Tỉnh dậy thì ăn tạm thức ăn bác sĩ nhét cho, lấp đầy bụng.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, Cố Hoài được đẩy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!