8.
Cuối cùng, tôi được tìm thấy ở trước cửa một phòng chứa đồ trên du thuyền. Đội cứu hộ đã mò tìm suốt cả đêm, cuối cùng tìm thấy Cố Hoài trong tình trạng đang ngâm mình dưới nước và đã được chuyển gấp đến bệnh viện gần nhất.
"Cô Thịnh, chồng cô hiện vẫn đang trong quá trình cấp cứu. Về những cáo buộc mà cô đưa ra đối với anh ta, có lẽ chúng tôi phải đợi anh ta qua khỏi nguy hiểm mới có thể điều tra. Nhưng cô yên tâm, các đồng nghiệp của chúng tôi sẽ bảo vệ cô suốt quá trình này."
Tại sở cảnh sát, tôi nhìn những bản tin đang phát sóng về vụ tai nạn, mãi một lúc sau mới cất lời:
"Anh ấy biết rõ rằng nhảy xuống nước sẽ mất mạng, vậy mà tại sao vẫn nhảy?"
Nữ cảnh sát nhìn tôi khó hiểu:
"Có lẽ vì cô là vợ anh ấy?"
Tôi không trả lời, chỉ nhếch môi cười:
"Về việc chữa trị, đừng tìm tôi. Anh ấy có một tình nhân tên là Hứa Thanh Ninh. Mọi người có thể liên hệ với cô ta."
Ngày hôm sau, nữ cảnh sát tìm đến tôi.
"Cô Thịnh, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ liên hệ nào của cô Hứa trong điện thoại của anh Cố. Cô có thể cung cấp cho chúng tôi không?"
Tôi lắc đầu, Tôi không có.
Cố Hoài đã bảo vệ cô ta quá tốt, chúng tôi thậm chí không có cả liên hệ của nhau.
"Nhưng theo như chúng tôi được biết, ngoài cô ra, anh Cố không còn người thân nào khác."
Tôi bực bội đáp,
"Làm sao có thể như vậy, mọi người có thể đến công ty anh ấy mà hỏi, tìm thư ký của anh ấy, anh ta sẽ cho mọi người số của Hứa Thanh Ninh."
"Cô Thịnh, cô mắc chứng Alzheimer, bác sĩ của cô nói rằng từ rất lâu rồi, cô luôn cố chấp cho rằng anh Cố ngoại tình với một cô gái tên Hứa Thanh Ninh, và không ít lần có những hành vi công kích người khác. Đáng tiếc là, cô ấy không có thật, hoàn toàn không tồn tại."
Tôi ngẩn người ra nghe cô ta nói, bỗng bật cười:
"Cố Hoài để bảo vệ cô ta, đến mức như vậy sao?"
Nữ cảnh sát nhíu mày, nghiêm nghị đáp:
"Tôi không đùa với cô đâu. Anh Cố không có người thân nào nữa. Việc có nên tiếp tục cứu chữa anh ấy không, phải do cô quyết định."
Đủ rồi, tôi đứng dậy, giọng đầy kích động,
"Nếu hôm nay cô gọi tôi đến đây chỉ để bàn về chuyện này, vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi hy vọng Cố Hoài sẽ chết."
Nữ cảnh sát thở dài, đưa cho tôi một chiếc điện thoại:
"Đồ của anh Cố, tạm thời do cô giữ. Nếu cần gì thêm, cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Bước ra khỏi sở cảnh sát, trời đang đổ mưa.
Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt.
Tôi quấn khăn quanh cổ, ngồi xuống một chiếc ghế dài ven đường.
Tôi lấy điện thoại của Cố Hoài ra, bấm mở màn hình. Trên màn hình hiện lên yêu cầu mở khóa bằng vân tay. Tôi đặt ngón cái lên đó.
Bất ngờ chưa, tôi mở được khóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!