Chương 4: (Vô Đề)

4.

Cố Hoài đã nghĩ sai rồi.

Tôi luôn là một người rất kiên định. Khi theo đuổi anh ấy, tôi có thể đi tàu điện ngầm xuyên cả thành phố. Và khi quyết định rời đi, tôi cũng có thể thức trắng cả đêm, nhớ lại từng việc anh đối xử với tôi, hàng nghìn lần, chỉ sợ rằng ngủ một giấc tỉnh dậy rồi sẽ quên hết.

Lúc trời tờ mờ sáng, Cố Hoài thức dậy nghe điện thoại. Là Hứa Thanh Ninh gọi đến. Tôi biết rõ, cô ta đang mời Cố Hoài trên đường đi làm ghé qua nhà ăn sáng.

Cố Hoài nhẹ nhàng mặc áo, nói: Đợi anh nhé.

Cửa đóng nhẹ lại.

Tôi mở mắt, lặng lẽ lấy máy quay ra từ ngăn kéo, ghi lại từng chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Để nhắc nhở bản thân, nhất định phải rời đi.

Trong lúc ghi lại, tôi tình cờ lật ra các đoạn video trước đó. Hóa ra, đây không phải lần đầu tiên tôi phát hiện Cố Hoài ngoại tình.

Vào ngày sinh nhật tôi, Cố Hoài đã đưa Hứa Thanh Ninh đến khoa sản của bệnh viện, trên đơn thuốc có kê axit folic và một tờ phiếu khám thai. Vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, tôi phát hiện trong xe của Cố Hoài một phiếu đặt chỗ nhà hàng năm sao và hai vé xem phim tại rạp chiếu tư nhân.

Bộ phim có tên là Ám Muội.

Cũng trong ngày hôm đó, tôi đối diện với máy quay, mắt đỏ hoe nói:

"Tôi có thai rồi, nhưng tôi không muốn nói cho Cố Hoài biết."

Máy quay dừng lại trên tấm ảnh siêu âm.

Nhưng đêm qua, vì muốn làm Hứa Thanh Ninh vui, Cố Hoài đã để mặc cô ta ép tôi uống rượu.

Nỗi đau nhói từ tim dần lan ra, trở thành một cơn đau như muốn xé nát lòng tôi. Toàn thân tôi run rẩy. Tôi đột nhiên muốn nói rõ ràng với Cố Hoài, không muốn đợi thêm chút nào nữa.

Vì thế, tôi chạy đến công ty của anh.

Vừa đẩy cửa văn phòng ra, tiếng khóc nghẹn ngào của Hứa Thanh Ninh vang lên từ bên trong.

"Em hối hận rồi, Cố Hoài."

Cố Hoài nói:

"Thịnh Hạ vẫn chưa khỏi bệnh."

"Em biết, nhưng em không muốn đợi nữa. Rõ ràng người em yêu đang ở ngay trước mắt, mà em phải nhẫn nhịn..."

Im đi.

Cố Hoài đột nhiên quát lạnh khiến tôi giật bắn,

"Hứa Thanh Ninh, sau này đừng nói những lời này trước mặt tôi nữa!"

Thư ký chạy lại ngăn tôi,

"Thịnh Tiểu Thư, Cố tổng có khách, không tiện vào trong, cô vẫn nên đợi ở bên ngoài."

Được. Tôi đổi ý, một mình thất thần đi đến sảnh lớn. Lấy ra thỏi son đắt tiền mà Cố Hoài tặng, bắt đầu tô vẽ lên bảng thông báo.

Vài phút sau, thư ký hét lên một tiếng, lao tới ôm lấy tôi.

"Thịnh Tiểu Thư, cô đang làm gì thế?"

Trên bảng thông báo khổng lồ, tôi đã khoanh tròn ảnh của hai người họ. Bên cạnh còn có bốn chữ viết bằng son đỏ chói: Đồ tiện nam, đĩ nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!