10.
Sau khi trở về từ Hong Kong, tôi thường ngồi một mình trong góc, nhìn ra cửa sổ và ngẩn ngơ.
Vì Cố Hoài vừa trải qua một trận ốm nặng, công ty bây giờ loạn cả lên. Anh bận rộn đến mức không chạm chân xuống đất.
Nhà có thuê người chăm sóc, mỗi khi Cố Hoài không ở nhà, họ sẽ ở bên cạnh trông tôi.
Tôi tìm thấy hai vé xem phim trong túi áo của Cố Hoài, là vé xem Ám Muội.
Hóa ra, anh định đi cùng tôi.
Đáng tiếc, ngày đó tôi tâm trạng không tốt, nổi cáu với anh, nên cuối cùng không đi.
Còn có cả tờ giấy siêu âm, mọi thứ đều bình thường.
Tôi không hề mang thai, chỉ vì những ảo giác của mình, mà hết lần này đến lần khác khiến Cố Hoài phải chịu khổ, chuẩn bị phòng cho em bé, rồi đến bệnh viện mua axit folic.
Mọi người đều nói, Cố Hoài không còn người thân nào nữa.
Tôi là người thân duy nhất của anh.
Nhưng tôi lại mang đến cho anh quá nhiều phiền phức.
"Hạ Hạ, đang nhìn gì thế?"
Tháng hai rồi, ngoài trời tuyết rơi không ngừng.
Cây thông trước cửa sổ đã bị tuyết đè gãy mấy hôm trước.
Cố Hoài tan làm về, trên người còn mang theo hơi lạnh và mùi của tuyết.
Có chút lạnh lẽo.
Tôi giơ lên chiếc áo len đang đan dang dở:
"Em đang nghĩ liệu trước khi mùa đông kết thúc, anh có thể mặc được không."
Không cần gấp, Cố Hoài ngồi xuống bên tôi, bên cạnh cửa sổ,
"năm sau vẫn có thể mặc mà."
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn anh.
Vô tình chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Cố Hoài khẽ rụt tay lại, định tháo nó ra nhưng tôi ngăn lại.
Em nhớ nó. Tôi mở bàn tay anh, ngắm nghía chiếc nhẫn xấu xí ấy,
"Là bản vẽ mà em đã thiết kế."
Đúng.
Cố Hoài cúi mắt xuống, lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn khác có đính kim cương: Chúng là một đôi.
"Nhưng lần trước em đã mắng nó thật ghê tởm."
"Không sao, nếu em không thích, anh sẽ giấu đi. Đợi đến lần sau khi em thích nó, anh sẽ lại đeo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!