Im lặng, im lặng đến khó chịu ….
Bùi Tranh phá vỡ sự im lặng trước, tiến lên trước hai bước, ta theo bản năng co rụt vào trong góc giường.
"Nàng sợ cái gì?" Hắn kỳ quái nhìn ta.
"Ta sợ cái gì?" Ta kỳ quái hỏi lại hắn.
Hắn nhấc vạt áo, ngồi xuống mép giường, đôi mắt phượng tinh tế đánh giá ta: "Chứng sợ hãi trước hôn nhân? Nàng nghiêm túc hay đang bỡn cợt đấy?"
Ta cũng nhìn lại hắn y như vậy: "Ngươi thấy thế nào? Coi sự nghiêm túc của ta là trò đùa, hay là coi trò đùa của ta thành nghiêm túc?"
Bùi Tranh cười cười: "Chúng ta đâu nhất định phải làm ngược lại. Nàng nghiêm túc, ta cũng nghiêm túc."
Ta cúi đầu, im lặng, không biết trả lời ra sao.
Hai tay đang vặn vẹo một chỗ đột nhiên rơi vào trong lòng bàn tay hắn, ấm áp mà phù hợp. Ta nhìn tay hắn, nghe hắn thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, nàng đang sợ điều gì."
Giọng hắn nồng đậm như rượu, lời thì thầm vang vọng trong bóng đêm tĩnh lặng, giống như ngân nga một khúc hát, khiến người ta không tự chủ được mà say mê.
Ngón tay ta hơi gập lại, lại bị nhẹ nhàng duỗi ra trong lòng bàn tay hắn, bị hắn vuốt ve từng đốt từng đốt một.
"Đậu Đậu, nàng còn nhớ không, năm nàng 6 tuổi đến Bạch Hồng sơn trang, lại đúng vào mùa hoa nở." Hắn nhẹ nhàng nói, "Khi đó nàng vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ tới ngực ta, đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn đóa hoa đào nở đầu cành, ta muốn hái xuống cho nàng, nàng lại không cho, sai ta bế nàng lên, tự tay nàng hái đóa hoa ấy xuống. Lúc đó ta đã nghĩ, tiểu cô nương này không giống người khác, nàng muốn hết thảy, quyền lực, giang sơn, tình ái ... Nàng không thèm thứ người khác cho, thà rằng tự tay mình hái xuống. Nghĩa phụ và thầy không hiểu nàng, hoặc nói, họ quá yêu thương nàng, lại dùng cách của mình mà yêu thương, tạo ra một giang sơn thái bình rồi, mới trao vào tay nàng; mà nàng, sống trong sự yêu thương, bảo vệ của họ, cũng là sống dưới bóng. Yêu thương như thế không sai, nhưng cũng không thể coi là đúng, nàng không thể cự tuyệt, nhưng luôn cảm thấy mất mát, phải không?"
Ta ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt thâm trầm chứa đầy ẩn ý của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
"Hai tay này của nàng, vừa nhỏ vừa mềm, lại muốn nắm giữ hết thảy, muốn tất cả đều vững chắc trong tay mình, nàng cũng biết, chưa một ai có thể làm nổi điều này."
"Phụ thân cũng không được sao?" Ta cắt lời hắn, hỏi, "Ngươi cũng không được sao?"
"Bọn họ không được, ta cũng không được." Hắn cười lắc đầu, "Ta, còn đang ở trong lòng bàn tay nàng kìa."
Ta cười khổ, giãy khỏi tay hắn: "Ta thì có đức gì tài gì chứ, ngay cả bản thân ta cũng chẳng thể tự định đoạt."
Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, "Cho nên nàng sợ hãi? Thân bất do kỷ ?"
Ta hơi giật mình, suy nghĩ bị bọc trong cả tầng tầng lớp lớp, đột nhiên bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta thẹn quá hóa giận, quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng nói: "Không phải!"
"Ta vẫn không thể cho nàng cảm giác yên ổn sao?" Bùi Tranh tiến lại gần thêm chút nữa, mùi hương độc nhất vô nhị chỉ có trên người hắn bao bọc ta, hắn dang hai tay, ôm ta vào lòng. "Ở trong này, nàng không cảm thấy thân thuộc sao, không thể khiến nàng dỡ bỏ phòng bị sao?"
Ta rũ mí mắt, ủ rũ nói: "Ta không biết."
Câu nói kia "sợ hãi trước hôn nhân", chẳng qua là ta đột nhiên nghĩ ra để lừa Tam cha thôi, nhưng tử tế nghĩ lại, có lẽ cũng đúng để hình dung tâm trạng ta lúc này. Ta đang sợ hãi, không chỉ là sợ Bùi Tranh có lòng lợi dụng ta, mà lại càng sợ bản thân mình dành quá nhiều tình cảm cho hắn, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Ta không nỡ …
Từ đầu là ta muốn dùng hôn ước để trói hắn lại, nhưng bây giờ người bị trói chặt lại là bản thân ta. Ta dùng hắn để quên Tô Quân, nhưng từ nay về sau, sợ là tìm không ra người thứ ba có thể khiến ta quên hắn.
Ta dựa sát vào trong lòng hắn, má gối lên cánh tay hắn, hướng mắt nhìn sang ánh nến.
Đêm đó, nghe được những lời đó trên thuyền, gieo vào lòng ta mối hoài nghi, không có chứng cứ, ta cũng không hoàn toàn nghi ngờ hắn, nhưng cũng không thể tín nhiệm hắn như trước nữa. Ta cũng đã tự hỏi chính mình, nếu hắn thực sự phản bội ta, ta còn có thể kiên quyết giết hắn không?
Ta dang tay, ôm lại hắn, vòng chặt hai tay, gắt gao ôm lấy lưng hắn.
Ta không nỡ …
Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ.
Ta thua rồi …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!