Lúc mợ tiến cung diện thánh, ta đang ở tuyên thất cùng vài vị đại thần nội các bàn bạc chính sự, hơn phân nửa là những vấn đề lưu lại sau khi tạm thời cách chức Bùi Tranh. Bùi đảng có vài tên tiểu lâu la liên danh viết tấu, đơn giản nói là không có Bùi tướng, triều đình bất an, mọi việc trong ngoài đều dở dang – tấu chương này trình lên trước khi lâm triều, phỏng chừng bọn chúng bây giờ trong lòng đều hối hận rồi.
Lấy việc không lên triều để uy hiếp quả nhân phục chức cho Bùi Tranh, quả nhân lương thiện, hiểu ý người cũng để cho bọn chúng tạm thời cách chức về nhà tự ngẫm đi. Vài vị trí mấu chốt nhất thời bị trống, vừa rồi lên triều ta cố ý không đề cập tới việc này, mà sau khi bãi triều mới ở tuyên phòng bàn bạc cũng năm vị đại thần.
Năm người này ban đầu chia làm 2 đảng, một bên họ Tô, một bên họ Bùi, đại sự trong triều bước đầu thường được nội các bỏ phiếu biểu quyết, sau đó để quả nhân chủ trì. Nhưng những năm gần đây, trên cơ bản quyết nghị của Bùi Tranh chính là quyết nghị của nội các, quyết nghị của nội các cũng chính là quyết nghị cuối cùng. Trong 5 người, ba người là Bùi đảng, một phiếu trong tay quả nhân kia tuy rằng có giữ ngọc tỷ, nhưng vẫn vô lực như trước.
Nay không có Bùi Tranh, tình thế của nội các thay đổi , 2-2 ngang hàng. Điểm trí mạng nhất là: Không có Bùi Tranh, Bùi đảng không có thủ lĩnh.
"Nay tạm thời cách chức điều tra Đại Lý tự khanh, mà vụ án Hạ Kính cấp bách, phải có người thay thế. Trong lòng bốn vị khanh gia có sự lựa chọn nào thích hợp không?"
Ta quét mắt liếc bọn họ một cái.
Hai người Bùi đảng liếc nhau một cái cực nhanh, liền muốn đứng dậy nói, lại bị Tô Quân mở miệng giành trước.
"Đại Lý tự khanh vì Bùi tướng mới mắc tội, để tránh hiềm khích, không nên chọn người có quan hệ với Bùi tướng hoặc vụ án của Hạ Kính." giọng nói ôn hòa, trong trẻo nhưng lạnh lùng uy nghiêm, quả thực cũng có thể dọa người.
Ta gật đầu, trầm ngâm nói: "Vậy Tô khanh gia nghĩ người nào thì thích hợp?"
"Bệ hạ còn nhớ Dị Đạo Lâm không?"
Tên này nghe rất quen, hơn nữa khiến mắt ta giật giật, hình như không phải chuyện gì tốt ….
Tô Quân lương thiện, hiểu ý tiếp tục giải thích: "Là thám hoa năm Sùng Quang đầu tiên."
Ta hít một hơi khí lạnh.
Đó chính là vị thám hoa hại quả nhân mang tiếng xấu dâm quân! Cái gì mà hợp khẩu vị, cái gì mà lạt thủ thôi hoa.(xuống tay độc ác tán phá đời hoa, kiểu kiểu như thế ;)))
Ta run giọng hỏi: "Hắn thì làm sao?"
Tô Quân khẽ cười nói: "Dị Đạo Lâm vừa mới hồi kinh báo cáo công tác, bây giờ vẫn còn đang ở đế đô. Mấy năm nay, hắn luôn đảm nhiệm chức vụ ở Sóc Phương ( : tra từ điển cũng đồng nghĩa với (): là phương Bắc), thành tích vượt trội, theo lý nên trọng dụng. Nhưng vì trước đây kẻ thích hợp trong triều không thiếu, nên mới bị ngưng lại lâu như vậy."
Dị Đạo Lâm người này, ta có chút ấn tượng. Năm đó, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, xanh mét vì ngấm nước kia của hắn đã khắc sâu một bóng ma trong tâm hồn non nớt của ta, thế nên sau đó tất cả thám hoa ta đều không muốn gặp. Người này lại có chút quái dị, nói dễ nghe thì là ngay thẳng chính trực (thiết cốt tranh tranh), không sợ quyền quý, nói khó nghe thì là bảo thủ kỳ cựu, chết cũng vẫn sĩ diện.
Lại bởi vì truyền thuyết dân gian "Nữ hoàng đế gặp sắc khởi nghĩa, Thái Thanh trì lạt thủ thôi hoa", hắn giận dữ làm ra vẻ không thèm làm quan ở kinh thành, không thèm vào Hàn Lâm viện, làm ra vẻ không cần tiền đồ tốt, tự xin đi Sóc Phương
- vùng tây bắc hoang vắng, lạnh lẽo, đi một lần liền đã 5 năm.
Nói thực ra, Tô Quân có thể đề cử người này, ta có chút kinh ngạc. Ta vốn tưởng rằng, chàng cũng sẽ giống người Bùi đảng, đề cử người của mình, dù sao vị trí Đại Lý tự khanh này vô cùng quan trọng, nhất là lúc đang điều tra vụ Tào ngân thiếu hụt này. Dị Đạo Lâm kia là nhân sĩ hoàn toàn vô đảng phái, tính tình như tảng đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, muốn mua chuộc cũng không dễ, đưa hắn lên vị trí này, quả thật là thích hợp nhất, cũng phù hợp nhất với yêu cầu của ta.
Chẳng qua....
Ta nhíu mày. "Hắn chưa bao giờ làm việc ở Đại Lý tự, một bước thăng hắn lên cửu khanh, sợ là khó có thể thuyết phục quần thần."
Tô Quân thản nhiên cười nói: "Đại Lý tự khanh chỉ là tạm thời cách chức, không phải miễn chức hẳn. Dị Đạo Lâm cũng chỉ là thay quyền, chỉ cần bệ hạ tín nhiệm trọng dụng, đại thần trong triều sẽ không có dị nghị." Khi chàng nói lời này, con ngươi đen như mực như có ánh sáng rọi, tựa như là đang ủng hộ ta …"Có thể thuyết phục quần thần hay không, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của Dị Đạo Lâm.
Nhưng ba vạn binh sĩ ở Sóc Phương kia đối với một vị quan văn như hắn lại vô cùng phục tùng, vi thần cũng tin tưởng hắn."
Sóc Phương ta cũng đã đi qua, dù sao đó cũng là nơi Nhị cha ta – trấn quốc đại tướng quân từng phòng thủ. Đó từng là bức bình phong che chở cho Trần quốc trước Lương quốc, từ phía Bắc nhìn lại, là thảo nguyên hoang mạc vô cùng vô tận, thu đông hai mùa gió lạnh thấu xương, như đao cắt hai má, "Khổ hàn" (lạnh khủng khiếp, nghèo xơ xác) hai chữ không đủ để hình dung.
Dị Đạo Lâm khi còn nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã đi Sóc Phương nhậm chức Huyện lệnh nhỏ bé, mấy năm liên tục thăng chức, bây giờ đã là Thái thú Sóc Phương. Binh lính thì hơn phân nửa là không phục thư sinh, nhất là hắn năm đó – ta nhớ rõ là một tên tiểu bạch kiểm nhã nhặn, lịch sự, muốn cho đám binh lính kia phục hắn, chắc phải chịu đựng không ít.
Nghĩ như thế, ta cũng thấy tin tưởng hắn hơn, đảo mắt nhìn về phía ba vị đại thần, nhẹ giọng nói: "Qủa nhân cũng thấy người này không tồi, ba người các khanh, có dị nghị gì không? Hả?"
Ba người vội ho một tiếng, cúi đầu nói: "Chúng thần không dị nghị."
Tiểu Lộ Tử nháy mắt với ta, ta mới nhớ mợ còn đang đợi bên ngoài tuyên thất, sau khi giải tán, ba người kia đi trước, ta gọi Tô Quân lại.
"Tô khanh gia, quả nhân có chuyện muốn hỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!