Chương 50: (Vô Đề)

Đinh Mật không hiểu tại sao Tần Dạng đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ, cô chân thành nhìn cậu, tin chắc cậu sẽ kể chuyện gì đó mà cô không biết.

Tần Dạng tựa cửa nhìn cô, cười nhạt: "Cậu tưởng có thể tìm được xe dễ thế?"

Tim Đinh Mật nảy đánh thịch, tâm trạng hỗn loạn.

Khi ấy mất xe, cô từng đắn đo đền cho Lục Thời Miễn một chiếc xe mới. Sau này Lục Thời Miễn tìm được xe về, cô hỏi cậu tìm thế nào, cậu nói mình thấy ở gần quán net, dọa người ta sẽ báo cảnh sát, người ta đành trả xe cho cậu.

Đinh Mật ngày ấy ngây thơ dễ lừa, tin cậu.

"Vậy… tìm về bằng cách nào?" Đinh Mật thì thào hỏi.

"Xe trộm mất là bị bán ngay, cậu tưởng dễ tìm thế sao. Lục Thời Miễn tìm vài người bạn giúp, bao gồm cả tôi và Từ Khiên, lần đến mấy hang ổ chuyên tiêu thụ xe trộm cắp. Lúc đầu mấy người đó không chịu nói ra đã bán chiếc xe đi đâu, cũng không biết rốt cuộc đã bán qua tay người nào, dọa báo cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ, hai chiếc xe nát, đồn công an còn lười tiếp cậu.

Sau này, A Miễn đánh một người trong số đó."

Tần Dạng vẫn nhớ cảnh ấy, những người đó đều là kẻ lăn lộn ngoài xã hội, căn bản chẳng xem mấy nhóc cấp Ba các cậu ra gì, bàn bạc trả cho họ một số tiền lớn, họ mới chịu tìm xe về cho.

Tối hôm ấy, ba người bọn cậu đợi đến mười hai giờ đêm mà tên khốn đó vẫn không chịu giao xe ra, còn nói năng khiêu khích, vờn họ như lũ khỉ. Lục Thời Miễn bực mình đánh nhau với họ, nhanh nhẹn dứt khoát.

"Số tiền A Miễn đưa ra ít nhất có thể mua mười chiếc xe của cậu. Tên du côn bán đồ trộm cắp không đến một tiếng liền tìm xe về, hôm ấy lúc tôi về đến nhà thì đã là ba giờ sáng."

Ngày đó Tần Dạng về muộn, bố mẹ anh tưởng anh đi chơi game, nửa đêm vẫn mặc áo ngủ còn lôi anh ra đánh một trận.

Đinh Mật sững sờ vì chân tướng này.

Cô không ngờ chuyện mà Lục Thời Miễn nói thật nhẹ nhàng thì ra là như thế.

Tần Dạng nhìn cô, càng nói càng tức giận: "Để cậu không thấy áp lực và gánh nặng, vì lòng tự tôn của cậu, cậu ấy đã làm bao nhiêu chuyện? Thi đại học xong càng nhiều hơn, còn cậu thì sao? Mẹ nó, cậu đá cậu ấy."

Mặt Đinh Mật trắng bệch.

"Tần Dạng, cậu nói nhiều quá rồi đấy?"

Đỗ Minh Vy không biết quay lại khi nào, lạnh lùng ngắt lời Tần Dạng, đi đến đứng bên cạnh Đinh Mật, cúi đầu nhìn cô.

Tần Dạng hất cằm: "Những gì tôi nói đều là sự thật."

"Cậu câm miệng cho tôi."

Đinh Mật cắn môi, kéo Đỗ Minh Vy, nhìn Tần Dạng: "Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những chuyện này."

Tần Dạng hừ lạnh.

Từ Khiên đứng ở cửa nhìn họ, không nói gì, Lục Thời Miễn không thích người khác nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh.

Bầu không khí lạnh đi, năm người rốt cuộc không thể giống như trước kia, ngày ấy có thể vô tư đùa giỡn, xem phim, chơi game, cho dù cùng nhau ngồi học cũng không thấy buồn chán.

Đỗ Minh Vy kéo Đinh Mật: "Thôi, bọn mình xuống dưới."

Đinh Mật bị Đỗ Minh Vy kéo xuống tầng dưới, xuống đến nơi, Đinh Mật níu Đỗ Minh Vy lại: "Minh Vy."

Đỗ Minh Vy quay sang nhìn cô, không kìm được nói: "Mày ngốc à, cứ đứng đấy cho Tần Dạng mắng. Cậu ta mồm miệng xấu xa, nếu không phải tao lo lắng chạy ra, không biết cậu ta còn định nói những gì."

Đinh Mật không nhịn được nhoẻn cười: "Đâu khoa trương vậy, cậu ấy cũng không nói gì tao, hơn nữa còn kể cho tao nghe vài chuyện, bằng không có thể cả đời này tao cũng không biết."

Nhưng biết rồi thì sao?

Biết rồi chỉ càng khó chịu hơn, càng khó lòng buông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!