Dịch: Hoài Dương
Về đến phòng, Đinh Mật đặt cặp sách lên bàn, ngồi trên ghế lau nước mắt.
Nghe có tiếng động ngoài cửa, Đinh Mật vội vàng lấy đề ôn tập từ trong cặp sách ra, lại lấy thêm một cái bút, hoảng loạn chuẩn bị xong những thứ ấy, cửa mở ra.
Tiết Ninh đi vào, nhìn Đinh Mật cúi đầu làm đề, ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Lúc nãy tao không có ý đó, chỉ nhất thời buột miệng thôi."
Tiết Ninh lại giải thích với cô, quả là hiếm có. Đinh Mật nghĩ bụng.
Đinh Mật chưa từng bận tâm đến Tiết Ninh và Tiết Chấn, họ coi cô như người ngoài, cô cũng không coi họ là người nhà. Điều làm cô buồn là thái độ của Chu Thanh, bà là mẹ của cô, nhưng lại chỉ lo vun đắp sự yên bình, trước giờ vẫn không biết bảo vệ cô trước mặt Tiết Chấn và Tiết Ninh.
Tiết Ninh không thấy Đinh Mật đáp gì, cũng hơi giận, không để ý đến cô nữa, lại quay đi xem phim.
Bữa cơm tối hôm ấy của nhà họ Tiết cực kỳ yên tĩnh, đến Tiết Tiểu Bân cũng không dám líu lo gì, Đinh Mật chỉ cúi đầu ăn, không nói một lời.
Còn hai ngày nữa là đến Giao thừa, Chu Thanh gọi Đinh Mật và Tiết Ninh ra giúp đỡ dọn dẹp tổng vệ sinh. Tiết Ninh làm được khoảng nửa tiếng thì chuồn đi chơi, Đinh Mật chợt thấy rất bực dọc, vứt khăn lau xuống, nhân lúc Chu Thanh và Tiết Chấn không chú ý, cô cũng bỏ ra ngoài.
Đinh Mật đứng ở bến xe buýt gọi điện cho Đỗ Minh Vy: "Vy Vy, mày rảnh không?"
Đỗ Minh Vy cười: "Rảnh lắm, muốn đến tìm tao à?"
Đinh Mật xem đồng hồ, vẫn hơi sớm: "Tao đến tìm mày."
Nơi này cách nhà Đỗ Minh Vy không xa, Đinh Mật đi khoảng hai mươi phút thì đến.
Đỗ Minh Vy mở cổng cho Đinh Mật, ôm mặt cô: "Sao mày không quàng khăn, bên ngoài lạnh thế cơ mà."
"Đi vội quá nên quên…" Đinh Mật cười trừ.
"Mau vào đi."
Nhà Đỗ Minh Vy có bật hệ thống sưởi ấm dưới sàn, Đinh Mật vừa bước vào liền thoải mái thở hắt ra. Bố mẹ Đỗ Minh Vy cũng ở nhà, Đinh Mật ngoan ngoãn chào: "Cháu chào cô chú ạ."
Mẹ Đỗ nhiệt tình nói: "Tiểu Mật đến chơi à."
Đinh Mật gật đầu: "Vâng ạ, cháu đến chơi với Minh Vy."
Đỗ Minh Vy kéo tay Đinh Mật: "Bọn mình lên tầng trên, tao có cái này cho mày."
"Cái gì thế?"
Đinh Mật vừa đi theo Đỗ Minh Vy vừa hỏi.
Phòng ngủ của thiếu nữ ngập tràn mùi hương thơm mát, quần áo mới vứt rải rác trên giường công chúa màu hồng. Đỗ Minh Vy cầm một chiếc áo lông trắng nhét vào lòng Đinh Mật: "Mày mau thử cái này xem."
Đinh Mật vội lắc đầu: "Không cần, tao có quần áo mà."
Đỗ Minh Vy giải thích: "Cái áo này được chị họ tao gửi từ nước ngoài về cho, nhưng mà nhỏ quá, tao mặc không vừa. Mày bé hơn tao, chắc chắn vừa."
Đinh Mật cho rằng Đỗ Minh Vy cố ý nói vậy, vẫn cứ lắc đầu. Đỗ Minh Vy hết cách, đành mặc thử cho cô xem. Chiếc áo lông này thuộc kiểu ngắn bó sát người, Đỗ Minh Vy cũng gầy, nhưng dậy thì tốt, phần ngực… hơi căng.
"Tao thật sự không mặc nổi, lại không biết cho ai, để mốc trong tủ chẳng phải phí quá sao? Mẹ tao cũng bảo tao tặng đi."
Đinh Mật nhìn chằm chằm bộ ngực của Đỗ Minh Vy, nghĩ đến chuyện chính, hơi đỏ mặt: "Tao đến để rủ mày đi mua nội y với tao…"
Trước kia Đinh Mật hay mặc áo độn dày cỡ nhỏ nhất, Đỗ Minh Vy vẫn thường đi mua với cô. Sau kỳ thi tháng cô liền cảm thấy nội y hơi chật, nhưng vì mải mê ôn tập nên vẫn chưa có thời gian đi mua.
Bây giờ bên trong chỉ mặc một chiếc áo nhỏ hai dây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!