Chương 20: (Vô Đề)

Dịch: Hoài Dương

Sắp tan học, đại biểu các môn phải đến văn phòng nhận đề thi thử. Một lúc sau, Đinh Mật ôm đề tiếng Anh quay lại, bắt đầu phát từ tổ một.

Lúc phát đến bàn 3, tổ ba, Khương Khả Du liếc cô vẻ khó chịu.

Đinh Mật ù ù cạc cạc, mẩu giấy kia cô có đọc đâu, cũng chẳng phải cô bảo Lục Thời Miễn không trả lời.

Về lại chỗ ngồi, trên bàn đã có đến mấy tờ đề, Đinh Mật vừa xếp đề vừa hạ giọng hỏi: "Khương Khả Du hẹn cậu đi xem phim à?"

Lục Thời Miễn vốn đang kiểm đề, nghe thấy câu này, nghiêng đầu liếc cô: "Cậu muốn xem phim?"

Đinh Mật nghĩ đến dịp 1/5 mấy tháng trước, đúng là cô muốn hẹn cậu đi xem phim thật, cúi đầu đếm đề, thầm nghĩ vẫn có thể bớt chút thời gian đi xem một bộ phim, thế nên gật đầu: "Muốn."

Lục Thời Miễn nhướng mày: "Từ Khiên vừa tìm được một bộ phim kinh dị…"

"Thôi đi!" Đinh Mật vội nói.

Đánh chết cô cũng không xem phim kinh dị.

Lục Thời Miễn phì cười, mấy giây sau nói nhẹ như không: "Cậu muốn xem phim gì?"

Đinh Mật chuyển buồn thành vui, cười ngọt ngào: "Cậu muốn đi cùng tớ à? Đến rạp, không xem ở nhà cậu đâu."

Cô rất ít khi đến rạp chiếu phim, chỉ có mấy lần, đều là đi cùng Đỗ Minh Vy. Từ sau khi nhà họ Lục lắp đặt phòng chiếu, Lục Thời Phong mang rất nhiều phim về, Từ Khiên cũng tha đến không ít phim cấm, Lục Thời Miễn hiếm khi ra rạp.

Lục Thời Miễn tựa người vào ghế, vắt chân, gõ bàn hai cái: "Thi Toán giữa kỳ được 120 điểm trở lên thì tớ mời cậu đi xem phim."

Đinh Mật suýt buột miệng đáp được, quay đầu liếc thấy khóe môi ngậm cười của cậu, bỗng dược dung túng, cô cất đề vào cặp sách, hất cằm: "Muốn mời tớ xem phim á, làm Văn cho tốt rồi nói."

Chỉ có cậu biết ra điều kiện chắc!

Cô cũng biết nhé!

"Được thôi." Cậu nhàn nhã đáp.

Đinh Mật cứ như được cậu nhét cho một viên kẹo ngọt, cười rộ lên.

Tiếng hai người nói chuyện không lớn, lớp phó nghe thấy hai chữ "phim ảnh" gì đó, chợt quay đầu lại, Đinh Mật vội ngậm miệng, cậu ta hỏi: "Anh Miễn, giới thiệu vài phim hay gần đây đi? Tôi cũng muốn đi xem."

Bạn ngồi cùng cậu ta là con trai, nháy mắt trêu ghẹo: "Đưa lớp trưởng đi à?"

Lớp phó lườm cậu ta, còn bép xép liền đánh người.

Lục Thời Miễn: "Dạo này có một bộ phim kinh dị không tồi."

Lớp phó do dự: "Con gái liệu có thích xem không?"

Lục Thời Miễn cười nhạt, không đáp. Đinh Mật trả lời: "Đương nhiên là không rồi, xem phim văn nghệ ấy!"

Lớp phó quyết định nghe Đinh Mật.

Chẳng mấy chốc, Đinh Mật thấy lớp phó chuyền lên bàn trước một mẩu giấy, bạn trước lại chuyền lên trước nữa, qua mấy người, rất ăn ý chuyền đến tay lớp trưởng.

Lớp trưởng với lớp phó yêu sớm là chuyện mà ai ai cũng tỏ, không biết hồi đầu là ai mách thầy, làm Lý Chí Bân phải ra mặt, gọi hai người đi nói chuyện mấy lần. Nhưng kết quả hiển nhiên không tốt, hai người họ không chia tay, mọi người đùa xong đều rất ăn ý giúp họ giữ bí mật.

Đinh Mật nhớ đến mấy chuyện linh tinh nghe được, cái hố yêu sớm to bự này, không phải ai cũng có gan nhảy xuống.

Có người rục rịch chộn rộn, nhưng lại không có cái gan ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!