Chương 8: Bán hết thì chúng ta về nhà

Sau khi kết thúc chuyến khảo sát, Lục Cảnh Văn lập tức bay về Dung Thành ngay trong đêm.

Đến Dung Thành lúc rạng sáng, anh đã ngủ được hơn hai tiếng trên xe nên hiện tại tinh thần khá sảng khoái.

Vừa đến công ty, chuông điện thoại đã reo lên.

Lục Cảnh Văn nhấn nút nghe, giọng nói của bạn thân anh Phương Diên Đình, vang lên từ đầu dây bên kia: "Cảnh Văn, ngày 23 cậu có rảnh không?"

"Hôm đó là cuối tuần," Phương Diên Đình thở dài, "Chẳng lẽ cậu cuối tuần cũng đi làm à?"

Lục Cảnh Văn lật xem lịch: "... Chưa chắc."

"Đúng là con nghiện công việc," Phương Diên Đình không nhịn được nói, "Tối 23 có buổi họp lớp cấp ba, lớp trưởng nhờ tôi hỏi cậu có đi không."

"Cậu đã năm năm liền không tham gia họp lớp rồi đấy," Phương Diên Đình nói, "Lần nào cũng có người hỏi tôi cậu đi đâu."

"Vậy cậu nói thế nào," Lục Cảnh Văn bước vào thang máy, ấn nút chọn tầng, "Nói tôi mất tích rồi à?"

"Cũng gần giống vậy," Phương Diên Đình mỉm cười, "Tôi nói cậu đi xem mắt, ông nội nhà cậu chẳng phải tháng nào cũng bắt cậu đi xem mắt ba lần sao?"

"Mười mấy năm rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định à," Giọng điệu của Phương Diên Đình có chút khó chịu, "Hồi cậu mười mấy tuổi, ông ấy đưa cậu vào trại cai nghiện đồng tính, sau đó lại ép cậu uống thuốc Bắc điều trị, còn nói làm vậy là có thể biến thành người dị tính luyến ái ấy."

Lục Cảnh Văn: "..."

Lục Cảnh Văn mặt không cảm xúc mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Vậy cậu có đi không?" Phương Diên Đình quay lại vấn đề chính.

"Đi," Lục Cảnh Văn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, "Cũng lâu rồi không gặp cậu và các bạn cũ."

Nghe vậy, Phương Diên Đình đáp lại một tiếng "Được", hai người lại tán gẫu thêm một lúc rồi mới cúp máy.

Lục Cảnh Văn ngồi xuống ghế, bắt đầu xử lý các tài liệu.

Đến khi xem đến tài liệu thứ ba, anh hơi nhíu mày, gọi Tưởng Vân vào.

"Hưng Thái là đối tác của Hồng Đạt?" Lục Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân.

Hồng Đạt là một công ty con do Hồng Mậu nắm giữ cổ phần chi phối, chuyên về chế biến thực phẩm.

"Vâng, Hưng Thái là một trong những nhà cung cấp nguyên liệu lớn ở Dung Thành, là nhà cung cấp tiềm năng mà Hồng Đạt sắp hợp tác." Tưởng Vân trả lời từ tốn.

Lục Cảnh Văn gật đầu, ánh mắt dừng lại ở ba chữ Vương Phụng Lai trong bản dự thảo hợp đồng.

Dĩ nhiên anh còn nhớ người này, chính là vị Vương tổng hung hăng, dựa vào tiền bạc và quyền lực ép nhân viên phục vụ uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, rồi còn múa cột với cái chân bị thương ở quán bar Sky.

Lục Cảnh Văn nhìn cái tên này, khóe miệng trễ xuống, đối tác của Hồng Đạt chọn lựa thật kém.

Anh tiếp tục lật xem, cau mày đọc hết toàn bộ hợp đồng, khoanh tròn một vài chỗ. Ngay sau đó, anh triệu tập một cuộc họp trực tuyến, chỉ sau mười phút, việc hợp tác giữa Hồng Đạt và Hưng Thái tuyên bố chấm dứt.

Buổi chiều, Lục Cảnh Văn nghỉ ngơi nửa tiếng, chợp mắt một lát, sau đó lại đến phòng tiếp khách gặp vài đại diện do các đối tác cử đến.

Đến khi mọi công việc kết thúc, đã là bảy giờ tối, anh lái xe trên đường, giữa chừng nhận được điện thoại của ông nội.

Ông nội tên là Lục Gia Hiên, ông cho con trai thừa kế Hồng Mậu, nhưng thằng con trai lại chẳng ra gì, đối với công ty chẳng hiểu biết gì, chỉ thích la cà ở chốn ăn chơi, vì vậy sau khi ông nội nghỉ hưu, công ty đã sớm được giao cho người cháu trai trẻ tuổi Lục Cảnh Văn.

Ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lục Cảnh Văn, hy vọng anh phát triển theo hướng mà ông mong muốn, từ khi Lục Cảnh Văn sinh ra, ông đã sắp đặt sẵn cả cuộc đời cho anh.

Chỉ là Lục Cảnh Văn không hề cảm kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!