Giọng nói vừa dứt, Lục Cảnh Văn thấy đôi mắt còn mang màng chắn màu xanh của chú mèo nhỏ sáng lên rõ rệt, đầu gật gù, trông rất giống như đang gật đầu.
Có lẽ là thấy sau khi mình nói xong, anh lại rơi vào trạng thái kinh ngạc, mèo con đạp chân một cái, nhảy xuống khỏi bàn làm việc.
Bàn làm việc đối với mèo con mà nói khá cao, Lục Cảnh Văn giật mình, đưa tay ra định đỡ, nhưng bé mèo lại chui tọt qua khoảng trống giữa hai cánh tay anh, rơi xuống đùi anh, rồi lại nhanh nhẹn trượt xuống theo chân anh.
Trượt xuống đất, bé lộ ra hàm răng nhỏ nhọn, chưa mọc hết, cắn vào ống quần của Lục Cảnh Văn, vừa cắn vừa kéo về phía sau.
Lục Cảnh Văn lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột ngột đứng dậy.
Mèo con kêu meo meo hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy ra cửa, thỉnh thoảng còn ngoảnh lại xem Lục Cảnh Văn có theo kịp không.
Lục Cảnh Văn đi theo bé đến phòng ngủ nơi Lâm Bắc Thạch nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Thạch đã không còn trên giường, chỉ còn Phúc Thọ vẫn đang ngủ say sưa, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường tích tắc vang lên, Lục Cảnh Văn bế mèo con vào lòng, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang reo.
Bé mèo thò đầu và một chân nhỏ ra khỏi lòng anh, tách một tiếng tắt chuông báo thức.
Lục Cảnh Văn lại đứng hình hai giây, nhìn bé mèo tách tách gõ vài cái lên màn hình điện thoại, nhập đúng mật khẩu màn hình khóa, mở điện thoại.
Lục Cảnh Văn: ............
Từng chuyện từng chuyện một đã gây chấn động mạnh mẽ đến thế giới quan của Lục Cảnh Văn, anh đứng bất động vài giây, khó khăn tiêu hóa sự thật người yêu biến thành mèo.
Giờ phải làm sao đây?
Lâm Bắc Thạch cũng đang lo lắng về vấn đề này.
Biến thành mèo rồi thì phải làm sao?
Cậu còn chưa vào đại học, chưa kết hôn, chưa cùng em gái bù đắp những tiếc nuối trước đây... Cậu còn rất nhiều rất nhiều việc chưa làm.
Meo...
Lục Cảnh Văn nghe thấy tiếng mèo con trong lòng kêu lên một tiếng yếu ớt.
"Không sao, không sao..." Lục Cảnh Văn xoa đầu mèo an ủi, buộc mình phải bình tĩnh suy nghĩ vấn đề,
"Có thể từ người biến thành mèo, vậy chắc chắn cũng có thể từ mèo biến thành người."
"Đừng lo, nhất định có cách biến lại."
Bé ủ rũ gật đầu.
"Bây giờ em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Lục Cảnh Văn gãi cằm mèo.
Lâm Bắc Thạch phiên bản meo meo lắc đầu.
Không thấy khó chịu.
Ngược lại còn cảm thấy biến thành mèo xong người nhẹ như yến, chỉ là chưa quen dùng bốn chân đi lại.
Thấy mèo con lắc đầu, Lục Cảnh Văn thở phào nhẹ nhõm.
Một người một mèo ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể biến trở lại thành người.
Lâm Bắc Thạch đi đi lại lại trên giường.
Vì là mùa hè, chăn trên giường không quá dày, nhưng Lâm Bắc Thạch đã biến thành mèo, vì cơ thể quá nhỏ, cả người như lún vào trong chăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!