Lâm Bắc Thạch thi đại học được 630 điểm.
Cậu thuận lợi vào ngành Y đa khoa của Đại học Y Dung Thành.
Mọi việc xong xuôi, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng được rảnh rang, nhưng tiếc là ông trời không cho cậu yên ổn. Đúng lúc cậu đang lên kế hoạch cho kỳ nghỉ thì vi
-rút lại tìm đến.
Cậu ốm một trận ra trò, nửa đêm được Lục Cảnh Văn đưa vào bệnh viện.
Không biết có phải do giai đoạn thi đại học quá sức, cộng thêm cơ thể vốn cũng có chút vấn đề, mà Lâm Bắc Thạch ốm gần một tuần cũng không khỏi, cứ ho, cảm cúm liên miên, đôi khi còn sốt.
Đi khám cũng không tìm ra vấn đề gì, chỉ nói là sức đề kháng kém.
Kế hoạch đưa em gái đi chơi của Lâm Bắc Thạch đành phải tạm gác lại.
Sáng sớm nay, cậu vẫn cảm thấy không được khỏe, dùng nhiệt kế đo thì thấy 37.9°C.
Vẫn còn hơi sốt.
Cậu mơ màng được Lục Cảnh Văn đút cho ăn sáng và uống thuốc, rồi lại bị nhét trở lại giường nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Văn ngồi bên giường, đưa tay chạm nhẹ vào Lâm Bắc Thạch đang nằm bẹp dí trên giường, nhẹ giọng nói:
"Anh đưa em gái đến chỗ Nhiên Nhiên, sẽ quay lại nhanh thôi. Hôm nay anh không đến công ty, sẽ làm việc ở thư phòng, có gì không thoải mái thì gọi cho anh nhé."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lung tung, ra hiệu mình đã hiểu.
Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Cửa sổ phòng ngủ vẫn mở để thông gió, chú mèo tam thể lông trắng muốt, giờ đã lớn phổng phao, uyển chuyển bước vào từ cửa, nhẹ nhàng nhảy lên giường Lâm Bắc Thạch, dùng cái đầu lông xù cọ vào trán cậu.
Lâm Bắc Thạch bị cọ đến mức tóc tai rối bời, buồn cười túm lấy hai chân của Phúc Thọ.
"Phúc Thọ... đừng quậy."
Giọng cậu vẫn còn nghẹt mũi.
Phúc Thọ: Meo meo meo!
Meo xong liền chui vào trong chăn của Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch túm lấy chân sau của nó, kéo nó ra.
Bé mèo này rất quấn cậu, lại đặc biệt thích chui vào trong chăn của cậu, muốn ngủ cùng cậu.
"Không được, anh bị ốm, em ra ngoài ngủ đi."
Phúc Thọ: Meo!
Nó nhanh nhẹn nhảy lên, chui vào bên kia của chăn, lại bị Lâm Bắc Thạch kéo ra.
Nó dùng móng vuốt lông xù bám chặt vào chăn, dùng hành động thực tế chứng minh
"tui nhất định phải ngủ ở đây"
Một người một mèo giằng co một hồi, Lâm Bắc Thạch đành chịu thua.
"Thôi được rồi, vào đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!