Chương 70: (Vô Đề)

Mùa hè nóng bức, Lục Cảnh Văn ngồi trong xe, nhìn về phía công trường Tam Trung thành phố Dung Thành.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Có rất nhiều phụ huynh cũng giống như Lục Cảnh Văn, đang chờ đợi bên ngoài trường học.

Lục Cảnh Văn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa là bắt đầu bài thi tiếng Anh.

Còn hai tiếng nữa mới kết thúc bài thi, Lục Cảnh Văn lấy máy tính bảng ra, mở cuộc họp video kéo dài nửa tiếng.

Họp xong, anh uống một ngụm nước, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi năm phút.

Nhưng chỉ vừa nhắm mắt một lát, Lục Cảnh Văn liền cảm thấy bên tai dường như vang lên tiếng trẻ con đùa giỡn ồn ào.

"Khỉ khô hahahahahaha!"

"Đừng có lại đây, nó không chơi với mày đâu!"

"Mặt nó xanh lè, xấu quá đi!"

........

Xe của anh cách âm rất tốt, sao lại có thể nghe thấy tiếng trẻ con đùa giỡn?

Lục Cảnh Văn nhíu mày mở mắt ra, rồi thực sự sững sờ.

Trước mắt anh là một con đường gồ ghề lồi lõm, đối diện là một trường tiểu học, cổng trường bằng sắt bị khóa, trên cổng có dòng chữ

"Trường Tiểu học số 6 huyện Đường Khê".

Còn bản thân anh đang ngồi trên một chiếc ghế dài, bên cạnh là một tờ báo rơi vãi.

Lục Cảnh Văn nhặt lên xem, lại càng sững sờ hơn.

Ngày tháng trên đó lại là mười năm trước.

Lục Cảnh Văn bỗng đứng phắt dậy.

Phía sau vang lên một tiếng bịch nặng nề, tiếng cười của bọn trẻ lại vang lên.

"Té rồi té rồi! Tụi mình chạy đi, đừng để nó dí theo!"

Lục Cảnh Văn quay đầu lại, thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang nằm sấp trên mặt đất, đang cố gắng đứng dậy.

Cậu bé cố gắng chống người dậy, có lẽ vì ngã quá mạnh nên lại ngã xuống.

Lục Cảnh Văn vội vàng chạy đến đỡ cậu bé dậy.

Mặt cậu bé sưng tím chỗ này chỗ kia, trên cánh tay cũng có nhiều vết xước.

Cậu bé mặc đồng phục học sinh, trên cổ đeo bảng tên, ánh mắt Lục Cảnh Văn rơi vào bảng tên, sống lưng bỗng cứng đờ.

Trên bảng tên, cột họ tên rõ ràng ghi ba chữ —— Lâm Bắc Thạch.

Bất ngờ gặp người yêu phiên bản mini, Lục Cảnh Văn có chút luống cuống tay chân.

Lâm Bắc Thạch gắng gượng đứng vững, cậu bé chưa đến tuổi dậy thì vỡ giọng nên nói chuyện giọng còn non nớt, nhỏ nhẹ: Cảm ơn chú ạ.

Lục Cảnh Văn: ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!